“Chẳng trách, lúc trước cầm cố chi địa bị từ bỏ này lại trở thành khu cấm!”

Nơi này quá nguy hiểm, thực lực dị thú không thấp, hết lần này tới lần khác nhân loại không có bất kỳ cách nào.

Trong tình huống thực lực giảm mạnh căn bản không có cách nào.

Tần Phong khởi động xe, dứt khoát không đi quanh thành thị rải bột đuổi thú nữa, mà lái thẳng về phía cửa thành.

“Có lẽ, sau lần ghi chép độ nguy hiểm tăng cao này, liên minh Hoa Hạ sẽ trực tiếp từ bỏ Sùng Lạc thành!”

Tần Phong hoàn toàn không thấy bất ngờ với tình huống này, vì trong trí nhớ của Tần Phong cũng là như thế.

Lúc này, bên ngoài cũng đang bàn bạc.

Hiện tại, trong số năng lực giả xuất hiện bên ngoài, người nóng nảy nhất cũng là Giang Hào Lâm, còn có bốn năm năng lực giả cấp B nữa, bọn họ đã báo cáo tin tức với Thượng vực trưởng, Thượng Hàm cũng chiêu mộ người nhưng hiệu quả không rõ ràng.

“Không gian xếp chồng này thật sự quá quỷ dị, nếu chỉ là không gian xếp chồng thì không tính là gì, hoàn cảnh kỳ lạ có thể giam cầm ý thức lực và nội lực thế này, phải chiến đấu thế nào?”

“Không sai, các ngươi cũng thấy tình huống vừa rồi, chỉ là một đám dị thú cấp C mà thôi cũng khiến chúng ta tổn thất hai Cổ võ giả!”

“Trong toàn bộ liên minh Hoa Hạ, năng lực giả cấp B tu luyện công pháp khổ luyện cũng không có bao nhiêu, huống chi đây là gặp dị thú cấp C, nếu gặp dị thú cấp B thì sao? E rằng cũng phải chết đi!”

Mọi người ngươi một lời ta một câu, đều đang hát xướng.

Hiển nhiên bọn họ cảm thấy việc này khó giải quyết, nhưng phần lớn suy nghĩ lại là không muốn cố gắng.

Lúc này Giang Hào Lâm cũng nóng nảy, Sùng Lạc thành không phải thành thị của những người này, tất nhiên những người này không nóng nảy.

“Thế nhưng nội thành còn có bảy năng lực giả cấp B, bọn họ đều là tinh anh của liên minh Hoa Hạ ta, chẳng lẽ cứ từ bỏ như thế?” Giang Hào Lâm nói: “Ít nhất chúng ta còn có Tần tướng quân có thể làm được, lại tìm thêm vài người chắc có thể cứu bọn họ ra!”

Trước đó những cấp B này còn không nhận ra Tần Phong, lúc này biết thân phận của đối phương lập tức nói: “Liên minh Hoa Hạ có mấy Tần Phong? Hắn là thiên chi kiêu tử đỉnh cấp, theo ý ta lần này không nên để hắn đi mạo hiểm, lấy thiên phú của Tần tướng quân, có lẽ tương lai sẽ trở thành năng lực giả cấp S!”

“Không sai, nếu Tần Phong tướng quân xảy ra chuyện, mới là tổn thất của liên minh Hoa Hạ chúng ta!”

Thật ra những người này cũng là đứng nói chuyện mà không đau eo.

Nơi xảy ra chuyện là Sùng Lạc thành chứ không phải thành thị của bọn họ, có liên quan gì với bọn họ chứ?

Giang Hào Lâm nghe lời nói của những người này tức đến nổ phổi nhưng lại không dám cãi, vì hắn ta cũng là có lòng mà không có sức.

Một năng lực giả cấp B trong đó thấy Giang Hào Lâm gấp gáp như vậy, sau cùng không đành lòng khuyên nhủ một câu: “Vực trưởng cũng cố hết sức, cũng hạ xuống mệnh lệnh khẩn cấp nhưng dù sao đây cũng là việc liều mạng, ta thấy ngươi vẫn nên liên hệ với lão thành chủ của các ngươi đi, có lẽ thưởng lớn tất có người can đảm, thậm chí chẳng may lão thành chủ của các ngươi có nhân mạch sẽ tìm được một đại sư khổ luyện cấp A đến.”

Giang Hào Lâm nghĩ đến nơi này cũng là đôi mắt tỏa sáng.

Sau đó, hắn ta vội vàng gọi cho thành chủ Lưu Sùng!

Tuổi tác của Lưu Sùng rất lớn, tư lịch già dặn, thậm chí có một năng lực giả cấp S là chỗ dựa, thời gian dài không ở Sùng Lạc thành.

Thời gian lâu dần, phần lớn người trong Sùng Lạc thành đều chưa từng gặp vị thành chủ này, không biết vị thành chủ này!

Sau khi Giang Hào Lâm liên hệ, trải qua nửa giờ mới nhận được câu trả lời của đối phương.

【 Đã rắc rối như vậy thì đừng để ý! 】

Giang Hào Lâm ngây ngốc ngay tại chỗ.

Lưu Sùng lại từ bỏ Sùng Lạc thành???

Đứng trên lập trường của Lưu Sùng tất nhiên không thể bắt bẻ, hắn ta đúng là thành chủ nhưng nhiều năm không ở tòa thành thị này, không có tình cảm gì, mặc kệ phát triển, những thụ hạ kia đều dựa vào tên tuổi của hắn ta nhận lợi ích hỗ trợ quản lý, không có thì lại chiêu mộ, dù sao hắn ta là năng lực giả cấp A, luôn có người đến đây.

Về phần dân chúng khác, trong Sùng Lạc thành có ít nhất 60 vạn nhân khẩu, nhưng điều này tính là gì?

Lúc vừa gia nhập vào thời đại vết nứt có thể gọi là tận thế, ở thời đại này mạng người không đáng tiền nhất, thậm chí dịch tử thi thực(1) đã trở thành khẩu phần lương thực của mọi người.

(1) 易子而食/ dịch tử thi thực: Thời Xuân Thu, nước Tống bị bao vây, trong thành hết lương, dân chúng không nỡ giết con cái của mình, các gia đình đành phải trao đổi với nhau, ông giết con tôi, tôi giết con ông để làm thức ăn cho chính mình. Về sau nó được dùng để mô tả cuộc sống vô cùng bi thảm của nạn dân.

Chỉ chết người một thành thị mà thôi, hàng năm đến thời điểm Thú triều dị thú chắc chắn sẽ có một số thành thị diệt vong.

Không ai để ý cách làm của Lưu Sùng.

Nhưng Giang Hào Lâm không chấp nhận được, thê tử của hắn ta còn đang ở trong thành thị, chiến hữu cộng sử bảy tám năm cũng ở bên trong, lại bị thành chủ của bọn họ từ bỏ như vậy.

Trong nháy mắt, Giang Hào Lâm cũng có chút oán hận với Lưu Sùng.

0.10940 sec| 2406.836 kb