Tiếp thu ý kiến quần chúng, những người này nhanh chóng đưa ra quyết định, Bạch Ly mở ra một lối đi để bọn họ điều động người cắt tỉa những thực vật này.

Những người khác cũng đồng ý, bọn họ không dám cứu người giết dị thú, thoạt nhìn những thực vật này đều không phải thực vật biến dị chắc không có chuyện gì.

Bọn họ cần một lối đi đến cổng bắc, bọn họ không biết Sùng Lạc thành đã trải qua chuyện gì, nhưng bọn họ sợ Tần Phong không tìm thấy đường trở về.

Bạch Ly nhanh chóng mở ra lối đi, nhưng ngay sau đó việc khiến người ta trợn mắt há hốc mồm đã xảy ra!

Những cành lá dây leo kia như sống dậy, đám người còn chưa tiến vào, bọn nó lại theo vết nứt không gian đi ra.

Sau khi những sinh vật này ra khỏi thông đạo không gian, lại theo gió dài ra.

Một sợi cỏ gai to khỏe đã tăng đến đường kính hơn mười mét trong chớp mắt.

“Nhanh, đốt nó!”

“Tướng quân, những thực vật kia lại dài ra nhanh hơn!”

“Bạch phó châu trưởng, đóng lối đi này lại trước đã!”

Bạch Ly nhíu chặt lông mày lại chỉ có thể đóng lại thông đạo không gian, những thực vật này lập tức bị chém đứt, nhưng Bạch Ly đã coi thường chúng nó, những thực vật này bám rễ sinh chồi lại mọc dài ra.

Điên cuồng sinh trưởng, cứ thế ép người xung quanh rời đi.

Bụi gai này càng lúc càng lớn, cành lá cũng càng ngày càng nhiều lại quét ngang tại chỗ.

Thứ này lại có thể là một thực vật biến dị cấp B2, trước đó cũng không phát hiện chút nào!

“Hỏa long thuật!”

Một cái Hỏa long to lớn bộc phát ra, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng tăng lên.

Lửa lớn cháy hừng hực diệt sát tất cả những bụi gai dây leo này.

Giang Hào Lâm thả ra dị năng tiêu diệt bụi gai này nhưng sắc mặt lại không thoải mái chút nào, ngược lại nghiêm nghị hơn.

Lúc này hàng lông mày của Bạch Ly cũng nhíu chặt.

Phải biết rằng, những bụi gai này có thực lực cấp B2 nhưng Tần Phong dẫn theo một đám người lại chỉ có một mình hắn có lực chiến đấu, hơn nữa hắn còn chưa chắc là đối thủ của dây leo, tình huống này thật sự quá nguy hiểm.

Những người khác cẩn thận nhìn Bạch Ly, hiển nhiên Tần Phong không trở về, mọi việc lại biến thành dáng vẻ này, bọn họ căn bản không có cách nào đoán trước.

Chẳng may Tần Phong không ra được thì sao?

Đối với những người khác mà nói có lẽ chỉ là tiếc nuối, nhưng với tập đoàn Phong Lê, với Bạch Ly, e rằng đây là một đả kích nghiêm trọng!

Những người này đều không dám nói chuyện!

“Chờ xem!” Trong linh hồn của Bạch Ly biết Tần Phong đang an toàn cũng không lo lắng cho đối phương, chỉ sợ bị cản bước.

Bạch Ly ngoài miệng nói chờ đợi, bước chân lại không ngừng, bắt đầu di chuyển vờn quanh Sùng Lạc thành, phát hiện toàn bộ nơi này đều bị đủ loại thực vật vờn quanh.

Điều này khiến Bạch Ly biết tình huống rất không tốt.

Chờ đến khi Bạch Ly dạo qua một vòng cũng chỉ tốn thời gian nửa tiếng mà thôi, quay về nơi đóng quân tạm thời lại phát hiện số người giảm mạnh chỉ còn một phần ba trước đó, không chỉ như thế còn có người bình tĩnh rút lui.

Sau khi thấy Bạch Ly, những người này càng không dám đối mặt với Bạch Ly, đi càng nhanh hơn.

Bạch Ly lập tức đi lên chiến xa chỉ huy.

Lúc này, Giang Hào Lâm đang lớn tiếng gầm thét: “Không thể như vậy, vực trưởng còn chưa hạ xuống tin tức, các ngươi không thể đi! Sùng Lạc thành có nhiều người như vậy, không thể từ bỏ được!”

Giang Hào Lâm nói vậy nhưng trong lòng cũng thấy tuyệt vọng, vì người đầu tiên từ bỏ là thành chủ của hắn ta!

“Xảy ra chuyện gì?” Khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay của Bạch Ly đã phủ kín sương lạnh, thật ra trong lòng nàng đã có suy đoán.

Những người khác thấy Bạch Ly đều vẻ mặt cứng đờ, liếm môi vui cười nói: “Bạch phó châu trưởng, ta ở lại chỗ này cũng không giúp được gì, cũng không chậm trễ thời gian nữa!”

“Ta còn có nhiệm vụ, cần phải đi trước một bước!”

“Ôi chao, thành thị do ta quản lý lại bị năng lực giả hắc ám tập kích, hiện tại ra phải dùng đạo tiêu không gian lập tức trở về. Bạch phó châu trưởng, ngươi xem, Giang tướng quân không chịu thả người, tổn thất của hắn là tổn thất, tổn thất của ta cũng là tổn thất!”

“Ha!” Lần này Bạch Ly đã hiểu, cổ họng phát ra một tiếng hừ nhẹ!

Sau đó, ánh mắt sắc bén của nàng nhìn chằm chằm những người này khiến bọn họ cảm thấy bị một dị thú kinh khủng đến gần, mồ hôi đầm đìa.

“Cút đi!” Giọng Bạch Ly lạnh băng thấu xương, những người khác lại như được đại xá nhao nhao bỏ chạy.

“Bạch phó châu trưởng, điều này… Không thể để bọn họ đi như thế!”

“Không đi thì làm gì? Một đám rác rưởi!” Bạch Ly khinh thường nói, nàng muốn cứu Tần Phong cũng có cách, còn cần người khác vướng tay vướng chân?

【 Tích tích tích 】

Bộ đàm của Bạch Ly vang lên, nhìn tin tức lại là Thượng Hàm.

“Bạch Ly, ta nghe được tin tức, hiện tại Tần Phong…”

Bạch Ly ngắt lời Thượng Hàm, mở miệng nói: “Ta có thể cứu Tần Phong, hắn không sao!”

“Vậy thì tốt, vậy ta yên tâm, chỉ là những người khác…” Lúc này Thượng Hàm cũng vô cùng đau đầu, những năng lực giả cấp B kia đều không muốn tiếp tục ở lại nơi này, một tòa thành thị tan thành mây khói thật sự là một việc lớn.

Nhưng đối với Bắc Vực mà nói, đây hoàn toàn là thiên tai nhân họa, hơn nữa ở trong thời đại này thật sự có nhiều chuyện như vậy.

Cho nên, Thượng Hàm quyết định từ bỏ Sùng Lạc thành.

0.09130 sec| 2410.609 kb