Ngay lúc này, đám người rối loạn cả lên, Giang Hào Lâm vội vàng ngẩng đầu.

Trong sương mù màu bạc lại mở ra một cánh cửa, một đội xe chạy ra ngoài, thoạt nhìn có khoảng bốn năm trăm người, được Tần Phong dẫn đầu cộng thêm bột đuổi thú quấy nhiễu, những người này đều an toàn đi ra ngoài.

Sau khi Tần Phong đưa những người này ra ngoài cũng không dừng lại, lái xe quay về.

Ánh mắt Giang Hào Lâm dần thay đổi, có cảm động, có khâm phục như đang suy nghĩ, còn đưa ra quyết định gì đó.

“Nghe nói thủ hạ của Tần tướng quân cũng đã có năng lực giả cấp B, hắn có thể săn giết cấp A, vậy có khác gì với năng lực giả cấp A? Có lẽ Lưu Sùng còn không bằng hắn, sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, mặc kệ như thế nào cũng thử gia nhập tập đoàn Phong Lê đi! Chỉ sợ người ta không để ý ta!”

Tần Phong hoàn toàn không biết hành động của mình lại khiến một Dị năng giả cấp B lâu năm có suy nghĩ như vậy, hắn còn đang cứu người.

Nội thành đã hỗn loạn, nhưng xe của Tần Phong tiến vào vẫn có một vài đám người ở biên giới thành thị phát hiện, Tần Phong gom đám người này lại, lập tức để bọn họ lái chiến xa cấp thấp rời đi, có đôi khi không có xe thì bọn họ sẽ chạy theo.

Sinh mệnh sẽ bị uy hiếp bất cứ lúc nào, những người này không quan tâm những thứ này.

Chỉ cần rời khỏi thành sẽ an toàn!

Tần Phong giày vò bốn năm lần, mỗi lần cũng là đội ngũ 500 người mới cứu được hai, ba ngàn người, nhưng sắc trời đã tối.

Từ sau khi sống lại, lần đầu tiên Tần Phong cảm nhận được khí tức hắc ám.

Nhưng hắn không dừng lại mà quay về, tiến vào Sùng Lạc thành.

Đêm tối bao phủ, trong xe chỉ huy thành lập tạm thời, những cấp B này càng thêm không coi trọng hình thức hiện tại.

“Hiện tại chúng ta đã không thấy được tình huống bên trong!”

“Đợi chút đi, Tần tướng quân mang theo pháo hoa, nếu đi ra sẽ thả!”

“Trời đã tối, quá nguy hiểm, rất dễ gọi dị thú đến!”

“Cổ võ giả khổ luyện có đến không?”

“Đến cái rắm, bọn họ nghe kể về tình huống đều nói mình có việc, không phải đang chấp hành nhiệm vụ, cũng là nói mình không ở Hoa Hạ!”

“Đương nhiên không muốn tới, cũng không có chất béo gì…”

“Suỵt!!!”

Giang Hào Lâm nặng nề ngồi tại chỗ nhìn thiết bị giám sát đen kịt, sau khi máy không người lái tiến vào trực tiếp mất liên lạc, không tiến vào thì chỉ có thể thấy một tấm màn đen.

Vẻ tuyệt vọng dần xuất hiện trên mặt Giang Hào Lâm.

Trong Sùng Lạc thành.

Tần Phong vung Thanh Vương đao lên, chém giết từng dị thú tre già măng mọc.

Những dị thú này đều là một loại hầu tử đặc thù, cũng may thực lực khá thấp chỉ có cấp D, Tần Phong có thể tùy tiện giết chết.

Nhưng những hầu tử này vô cùng điên cuồng, sau khi Tần Phong giết chết một con, những con hầu tử này như bị điên đều giết tới, muốn cùng chết với Tần Phong.

Tần Phong chém giết cả một đường, ít nhất mấy trăm con hầu tử bị hắn giết chết, máu tươi bao phủ Tần Phong khiến hắn như một tôn sát thần.

Mùi máu tanh trên người khiến người ta thấy buồn nôn.

“Phù!”

Tần Phong thở ra một hơi, cuối cùng xung quanh đã không còn loại hầu tử kia, nhưng còn có thực vật không thuộc về nơi này, thậm chí còn có cái mọc ra từ phòng trọ, một cao ốc bị cây cối đâm xuyên qua, thậm chí lật ngược sụp đổ, không biết bên trong có bao nhiêu người chết oan chết uổng.

Tần Phong tiến vào trong một tiểu khu, hoặc phải nói là xóm nghèo, hiển nhiên hoàn cảnh nơi này không được tốt lắm, cao ốc dày đặc, khoảng cách rất gần, tầng dưới chót cũng không cảm giác được ánh nắng, trong cư xá đều là rác rưởi, thậm chí còn tản ra mùi thối, nhưng bây giờ bị thực vật bao trùm, hương vị trộn lẫn cũng không dễ ngửi lắm.

Tần Phong không để ý thân phận của những người này, sau khi giết chết hầu tử, Tần Phong há miệng gọi.

“Ta là năng lực giả do liên minh Hoa Hạ phái tới, sáu giờ sáng mai tất cả xuống lầu tập hợp, ta chỉ chờ mười phút, sau mười phút không đến tự cầu phúc!”

Tần Phong lớn tiếng hô ba lần, ban đêm vô cùng yên tĩnh, tin tưởng những người này đều nghe được!

“Oa oa!”

Tiếng kêu của Tần Phong như thu hút sự chú ý của một loài dị thú, đôi mắt đối phương tản ra ánh sáng màu xanh lục lao xuống từ không trung, lập tức nhào về phía Tần Phong.

Thứ này lại là một loại dị thú như Miêu đầu ưng.

Móng vuốt bén nhọn lập tức vồ vào trên vai Tần Phong, thậm chí kéo hắn rời khỏi mặt đất.

Trong bóng tối, đám người ẩn nấp trong phòng dựa vào ánh trăng sáng ngời còn có thể thấy động tác của Tần Phong, thấy cảnh tượng này không khỏi thầm mắng.

“Chỉ có thực lực này còn cứu người?”

“Đêm hôm khuya khoắt dụ dị thú tới, hắn chết không kéo chúng ta xuống nước luôn chứ!”

“Vì sao liên minh nhân loại không đến cứu chúng ta, đám quân thủ thành đâu? Đám người này là tên khốn chỉ biết hút máu!”

Những người bình thường này không biết năng lực giả đã trải qua điều gì, chỉ biết thành thị của mình đột nhiên bị chiếm đóng, nhưng việc cứu trợ khí thế ngất trời trước đó không xảy ra, ngay cả Thủ bị quân cũng không tổ chức cứu viện hữu hiệu.

Bọn họ chỉ có thể ẩn nấp, né tránh, một số đám người trốn trong lòng đất cũng phong tỏa lối đi, những người khác không vào được chỉ có thể trốn trong phòng ốc.

0.10952 sec| 2404.836 kb