Tần Phong cũng không tránh khỏi Quản Thiện, biết tâm trạng của đối phương rất không tốt, hắn hơi trấn an một chút: “Đúng là toàn thành xuất hiện nguy cơ, nhưng người cũng biết tình huống hiện tại, nơi này có thứ cổ quái gì đó giam cầm ý thức lực và nội lực, những người khác tiến vào cũng là chịu chết!”
“Cho nên liền bỏ qua như vậy?” Quản Thiện thật sự muốn tháo người đưa ra quyết định như vậy thành tám khối!
“Bây giờ còn chưa có tin tức nhưng đã bắt đầu chuẩn bị, có lẽ một thời gian nữa sẽ phái người đến.”
Quản Thiện suýt nữa chửi mẹ nhưng hắn ta vẫn buông tay Tần Phong ra, há to miệng hít vào ổn định tâm trạng của mình.
“Tần tướng quân, vừa rồi ta không bình tĩnh, ta không phải nói ngươi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều!”
Dù sao, Tần Phong có thể đến nơi này e rằng cũng có chút bản lĩnh.
“Trước đó có một đám sói bao vây chúng ta ở chỗ này, lúc Tần tướng quân đến đây có gặp được không?”
Tần Phong tự nhiên gật đầu, hắn đã dọn dẹp đám sói kia mới tới đây.
Lúc này Quản Thiện hoàn toàn yên tâm!
Trước đó, đám soi kia cũng chỉ có thực lực khoảng cấp C1 nhưng Quản Thiện lại không đối phó được, tổn thất mấy tên thủ hạ mới chạy đến nơi này, tránh được đối phương, hiện tại Tần Phong lại giết chết những dị thú kia, vậy có thể thấy thực lực của Tần Phong rất cường đại.
Tuy chỉ có một người những Quản Thiện cũng yên tâm hơn chút, cũng không dám hỏi Tần Phong có năng lực dẫn bọn họ ra ngoài hay không.
Nhưng vì Tần Phong là năng lực giả cấp B lại là người giết bầy sói, tất nhiên những người này rất tôn trọng Tần Phong, dáng vẻ sao vây quanh trăng sáng bao vây Tần Phong, càng đưa khăn mặt đưa nước đến, có mấy nữ nhân yêu kiều còn đến gần Tần Phong, muốn lau vết máu trên người giúp Tần Phong.
“Không cần các ngươi, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai phải dậy phá vòng vây!” Tần Phong lạnh lùng nói: “Muốn sống thì tự đi tìm vũ khí, đừng để đến lúc đó chỉ biết run chân, khóc thành tiếng, ta sẽ trực tiếp giết các ngươi!”
Ánh mắt lạnh lùng của Tần Phong nhìn thoáng qua đám người, lúc này còn giao tính mạng cho những người khác, không bằng cẩn thận vũ trang cho mình cũng dễ chạy đi.
Một mỹ nữ nghe Tần Phong nói vậy lại không chịu ảnh hưởng, hờn dỗi nói: “Tần tướng quân, trên đường đi ngươi quan tâm ta nhiều chút đi, ta sinh ra đã là thân thể yếu ớt, chỉ sợ không chạy nổi!”
Loại mỹ nhân ốm yếu này, chỉ cần nam nhân thấy được đều sẽ thương hương tiếc ngọc!
Tần Phong lại không thèm để ý, vừa hay nói: “Vậy cha mẹ ngươi căn bản không nên sinh ngươi! Mất công nuôi như vậy, ngày mai chờ chết đi!”
Tần Phong vừa nói vừa kéo một thùng nước uống đi đến một góc, chỉ để lại nữ nhân kia trợn mắt há hốc mồm, dáng vẻ lại có chút uất ức.
Trong lòng Quản Thiện buồn bực muốn chết, trực tiếp chọn một thuộc hạ kéo nữ nhân không biết trời cao đất rộng này đi.
Tần Phong lờ đi những người khác, kéo hai kệ hàng trong cửa hàng qua chặn đi tầm mắt của người khác.
Quần áo tác chiến đã hoàn toàn tổn hại, Tần Phong cởi ra ném sang một bên, bên trên toàn là mùi máu tanh khiến người ta ngửi cũng thấy gay mũi.
Tần Phong dùng nước lau rửa thân thể của mình một chút, đổi sang một bộ quần áo tác chiến khác trong balo, sau đó nằm trên mặt đất nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hiện tại không có cách nào vận chuyển nội lực, ngay cả dị năng thôn phệ thuận tiện nhất cũng bị phong tỏa, điều Tần Phong có thể làm cũng là dùng giấc ngủ để nhanh chóng khôi phục thể phách của mình.
Một đêm không xảy ra chuyện gì!
…
Sáng sớm, chân trời vừa xuất hiện bong bóng cá, sau đó thế giới như thắp sáng lên.
Trên máy truyền tin truyền đến tiếng cảnh báo mới.
Giang Hào Lâm không ngủ một đêm, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi vài phút đã bị đánh thức.
“Đây là có chuyện gì?”
Giang Hào Lâm lập tức rống lên một tiếng, thay đổi mấy cái máy không người lái đều thấy tình huống như vậy, hắn ta nhanh chóng rời khỏi xe chỉ huy, đến khu vực tràn ngập sương xám trước đó.
Nơi này lại bị một mảnh thực vật màu xanh vờn quanh.
Loại vờn quanh này rất quỷ dị, thậm chí có thể thấy vòng tuổi của cây cối, rất hiển nhiên đây là biên giới không gian xếp chồng, nhưng trước đó căn bản không có rừng rậm lớn như thế.
Trong vòng một đêm lại biến thành dáng vẻ này.
“Tại sao có thể như vậy, thời gian một buổi tối chỉ mở rộng mười mét hai mươi mét mà thôi, sao lại xuất hiện nhiều cây như vậy!” Giang Hào Lâm hỏi.
Lúc này những người khác cũng bị Giang Hào Lâm đánh thức, cũng có người bị tiếng cảnh báo đánh thức, tưởng rằng dị thú gì đó xâm lấn nơi này.
Bây giờ nhìn qua, e rằng điều này còn nghiêm trọng hơn.
Bạch Ly cũng đứng ở biên giới sương mù màu xám bạc, sắc mặt nghiêm túc.
“Bạch phó châu trưởng!” Dường như tìm được người đáng tin cậy, Giang Hào Lâm vội vàng chạy đến.
Bạch Ly gật đầu với đối phương, vừa nhìn về phương hướng không gian xếp chồng kia.
“Bạch phó châu trưởng, ngươi không nóng nảy sao? Tần tướng quân còn ở bên trong đấy!”
“Hiện tại tự loạn trận cước cũng không có tác dụng, không bằng yên lặng theo dõi sự thay đổi, ta tin tưởng lão công của ta!” Bạch Ly nói.
“Thế nhưng…” Giang Hào Lâm cũng muốn tin tưởng nhưng hắn ta càng sốt ruột hơn.
Lúc này, năng lực giả cấp B khác cũng nhao nhao đi ra nghiên cứu một chút.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo