“Có thể tiêu diệt quỷ trẻ em bằng tay không ư? Quỷ thuật của tên Cao Kiện này sao có thể lợi hại như vậy?” Xà Thiên tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó là đôi mắt ánh lên vẻ tham lam: “Nhất định là do nó tu luyện một bộ Quỷ thuật cực kỳ đặc biệt. Nếu mình có thể chiếm được, ắt hẳn sẽ trở thành đời Xà Công tiếp theo!”
Xà Thiên nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi cảm thấy khó chịu một cách vô cớ. Thằng đàn ông này có diện mạo ẻo lả, vì giao tiếp với Quỷ vật quanh năm mà mang theo một cỗ âm khí trên người, tạo ra cảm giác nửa âm nửa dương – trông thật đáng ghét.
“Anh không sao chứ?” Tôi nắm lấy tay lái, để gã chủ xe có thể bình tĩnh lại.
“Thứ... thứ đó là cái gì?” Giọng gã lắp bắp, hai tay cứ vẫy điên loạn như bản thân vừa mới được mọc ra hai cánh tay vậy. Hết lần này đến lần khác, gã quay đầu nhìn về phía sau xe, tựa như có cảm giác còn thêm 1 ai khác đang tồn tại ở trong chiếc xe này vậy.
“Chắc là ảo giác của anh thôi. Những người đuổi theo tôi có một số thủ đoạn đặc biệt, nhưng anh đừng lo lắng. Tất cả đều là giả.” Tôi an ủi gã chủ xe đôi lời, trong khi chân tiếp tục nhấn ga, tự tiện thay đổi đường chạy. Chờ khi anh ta định thần lại, tôi đã lái theo một hướng hoàn toàn ngược với vị trí của bệnh viện Trung ương.
“Để tôi lái xe, anh muốn đi đâu vậy?” Sau màn mạo hiểm vừa rồi, thái độ của gã chủ xe đã tốt hơn rất nhiều. Gã dùng một tay cầm vô lăng, tay kia tóm lấy tờ giấy mà tôi xé từ quyển đạo điển Diệu Chân. Thấy trên mặt tờ giấy ấy có vẽ hình Tam Thanh tổ sư đi kèm với câu Vô lượng Thiên tôn, gã nhăn nhó hỏi tôi: “Anh là đạo sĩ à?”
“Là đạo sĩ nửa mùa thôi!” Thấy gã chủ xe sẵn sàng hợp tác, thái độ của tôi cũng hòa hoãn hẳn. Vốn dĩ, tôi còn định mạnh bạo giành quyền điều khiển chiếc xe đây.
“Một đạo sĩ mà mặc veston, vác đòn gánh chạy khắp nơi ư?” Gã chủ xe chỉ biết cười khổ: “Tự giới thiệu một chút, tôi tên Văn Siêu, biên tập viên của nhật báo Giang Thành.”
“Họ của anh là Văn ư?” Tôi chợt nghĩ đến bà cụ nọ trên chuyến tàu tử thần kia: “Đây là một họ rất hiếm có.”
“Cha tôi là người ở rể, thế nên tôi theo họ mẹ, cũng không phải là một việc nên rêu rao.” Văn Siêu trả lại cho tôi tờ giấy từ quyển tâm pháp Diệu Chân: “Tôi đã từng tiếp xúc với khá nhiều điều kỳ lạ tại tòa soạn, nhưng không ngờ có ngày lại gặp phải như thế này.”
Vốn dĩ tôi còn muốn hỏi Văn Siêu và cụ Văn có quan hệ huyết thống gì không; nhưng nghe xong câu nói này của anh ta, tôi đã từ bỏ ý định: “Nếu anh đã từng tiếp xúc đến những chuyện tương tự, tôi cũng không giấu diếm anh nữa. Thế giới này không đơn giản như chúng ta nghĩ, và không hề dễ dàng gì để phân biệt giữa tốt và xấu.Ví dụ như cái bọn đang đuổi theo tôi đấy, chúng mở một khu bệnh viện phụ sản, thu gom oán linh chết vì phá thai, còn đóng đinh một bà mẹ trẻ lên giường...”
“Dừng lại! Anh đừng nói nữa, tóc tai tôi dựng đứng hết cả rồi.” Văn Siêu liên tục xua tay: “Chúng ta không phải người của cùng một thế giới. Tôi chỉ là một người bình thường dưới ánh nắng mặt trời. Hôm nay, tôi đã trót làm người tốt thì sẽ tốt cho đến cùng, đưa anh đến địa phương mà anh cần đến. Sau đó, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại. Tôi chỉ là một kẻ làm công ăn lương, không đủ khả năng làm mấy chuyện đại loại như cứu vớt thế giới đâu...”
“Được rồi, tôi sẽ chỉ đường cho anh khi đến khu phố cổ. Khi nào đến đường Vô Đăng là anh có thể rời khỏi đây.” Suy nghĩ một lúc, tôi nói thêm: “Thật ra, anh nên chạy trốn cùng tôi một lúc. Nếu nhóm người kia bắt được anh, e rằng cũng sẽ làm khó dễ anh một hồi.”
Văn Siêu lơ đãng gật đầu, có lẽ vẫn đang suy nghĩ về con quỷ trẻ em ban nãy.
Tốc độ xe chạy rất nhanh, lúc này đã 10:40 tối; vì phải đi đường vòng một hồi, nên mất khá nhiều thời gian.
“Những người này thật ra rất kiên nhẫn, không hề ra tay tấn công trên đường đi.” Số lượng xe theo sau chiếc xe mà tôi đang ngồi đã tăng lên 6 chiếc, và mỗi chiếc đều chật cứng người. Ngoài bọn đạo sĩ từ nhánh Xà Công đang mặc đạo bào màu đen, thêu hình độc xà sặc sỡ trên đường viền cổ, tôi còn thấy một người phụ nữ trùm kín mít trong số đám người ấy.
Người phụ nữ này là người cuối cùng xuất hiện trong đoàn xe. Trang phục của cô ấy hơi khác thường, mang giày lụa, mặc quần áo bằng vải bố, vừa giống đạo bào của Đạo giáo, vừa giống áo cà sa của Phật giáo; cô ta còn đeo một chiếc thắt lưng màu vàng quanh eo, trên thắt lưng có treo một tấm thẻ bài bằng gỗ - mặt trước của tấm thẻ bài ghi “cầu Nại Hà,” mặt sau ghi “Làm sao để vượt qua?”
“Cô ta ắt hẳn là đệ tử của nhánh Mạnh Bà trong Tam âm tông. Quả nhiên, bọn chúng đã huy động sức lực cả tông môn để đối phó mình. Chẳng biết nhánh Quỷ Anh có điều người đến đây không nữa?” Nói về nhánh có mâu thuẫn nghiêm trọng nhất với tôi, đó chính là nhánh Quỷ Anh. Đầu tiên, lúc cứu Diệp Băng, tôi đã để Mệnh Quỷ nuốt đi con Quỷ em bé 3 mắt mà bọn chúng cẩn thận nuôi dưỡng. Sau đó, tôi phá hủy bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé Tề Thôn. Đối với bọn tà tu, chuyện phá hủy nền tảng dưỡng quỷ của chúng cũng nghiêm trọng như việc đào mộ tổ tiên của người phàm vậy.
“Trong Tam âm tông, nhánh Xà Công có nhiều đệ tử nhất, nhưng mình cũng không được xem nhẹ những nhánh còn lại. Chó cắn là chó không sủa. Có lẽ, kẻ đáng sợ nhất mới chính là 2 nhánh còn lại.” Tôi đếm số lượng những chiếc xe chở bọn tà tu, có hơn 15 người tổng cộng. Trong lần đối phó với thần sát Nguyên Thần nắm giữ bùa chú thượng thừa tại trường trung học Tân Hỗ, Tam âm tông cũng chỉ phái ra 10 tên đệ tử mà thôi.
“Văn Siêu, tăng nhanh tốc độ đi!” Thời gian càng lúc càng gần đến nửa đêm; nỗi lo lắng trong lòng tôi càng lúc càng mãnh liệt. Cái cảm giác sắp chết đến nơi thế này khiến tôi cảm giác rất khó chịu.
“Trên đường đi, chúng có cơ hội vượt lên nhiều lần, nhưng lại không làm như vậy. Chúng cũng không ra lệnh cho nhà họ Giang huy động cảnh sát giao thông bắt mình?” Tôi là một người rất thận trọng, đủ các kiểu tình hình kỳ lạ thế này khiến tôi phải cảnh giác cao độ: “Dường như chúng không hề lo rằng mình sẽ trốn thoát thành công nhỉ?”
Suốt quãng đường rượt đuổi này, Xà Thiên chỉ ra tay với tôi đúng một lần, sau đó chẳng còn ai khác sử dụng Quỷ thuật nữa.
“Kiểu như, bọn chúng muốn dẫn dắt mình đi đến một vị trí nào đó vậy?” Tôi vuốt cằm, cảm giác có gì đó rất xấu sắp sửa xảy ra.
10:58 phút, chiếc xe mà tôi đang ngồi bỏ xa đoàn xe đang rượt đuổi, chạy tới đường Vô Đăng.
Vẫn là quảng trường cũ kỹ kia, những căn gác mái hai tầng thấp lè tè, mấy bức tường nứt nẻ cùng từng mảng sơn đỏ nghệch ngoạc nên từng con chữ kỳ quái.
Có vẻ như không có gì thay đổi so với lần trước mà tôi đến đây. Con đường này vẫn tĩnh mịch, quỷ dị, không có bất cứ một ánh đèn nào.
Ngõ Vô Đăng giống như một khối thịt chết giữa lòng thành phố, lạc lõng, tỏa ra một làn hơi thở thối rữa.
“Trực tiếp lái xe vào sao?” Văn Siêu chưa từng nghe nói Giang Thành lại có một nơi bị người đời lãng quên như vậy. Gã hỏi tôi mà giọng nói run rẩy từng hồi.
“Đi thôi!” Tốc độ xe chậm dần; tôi quay đầu nhìn lại, mấy chiếc xe đuổi theo phía sau đã biến mất.
Điều kiện đường xá ở khu phố cổ này rất kém; không lâu sau đó, Văn Siêu dừng xe lại: “Ngõ hẹp quá, không thể vào được.”
Tôi gật đầu rồi đưa cho anh ta lá bùa May mắn và bùa Trấn trạch mà tôi từng chiếm được từ tay Lục Cẩn: “Nghe tôi nói này! Tình hình hiện tại của anh cũng rất nguy hiểm, tốt hơn hết anh là nên xuống xe đi. Anh tùy tiện tìm một tòa nhà nào đó lẫn tránh đỡ. Sau 12:00 giờ khuya nay, tôi sẽ đến đón anh. Nhớ kỹ, đừng ra đường trước 12:00 giờ khuya. Đây là số di động của tôi.”
Bàn giao xong, tôi mở cửa xe, chạy nhanh về phía con hẻm nhỏ. Nhưng khi chưa kịp đi được bao xa, một giọng nói già nua vang lên từ vị trí đầu ngõ u ám.
“Thiên thương thương, địa hoàng hoàng
Cầu ngũ quỷ âm binh đến tế đàn.
Chân đạp rồng bay, tận trời xanh
Xích sắt, giày sắt, mang tại thân.
Mê hồn đồng tử
Nhiếp phách đồng lang.
Âm binh, âm tương, theo lệnh ta,
Bắt hồn, bắt phách, đòi nhân mạng.
Cầu ngũ quỷ âm binh nghe theo lệnh ta.
Vội vàng hiện thân!
Thiên vô sinh – Địa vô chủ,
Thu lấy, chém giết 3 hồn 7 phách của Cao Kiện.
Mạnh tay mà giết, không được mềm lòng.
Là binh của ta, nghe lệnh ta,
Là kẻ mà ta gọi tới, phải phục tùng ta,
Dù gọi vào canh ba, cũng phải nghe,
Dù gọi vào canh bốn, cũng phải lên đường.
Thuận ta thì sống – chống thì chết!
Nhân danh sắc lệnh của thiên tử Diêm La,
Cấp cấp như luật lệnh!”
Giọng nói càng lúc càng lớn, chấn động vào cả tâm thần của tôi. Không lâu sau, một ông lão râu tóc bạc trắng bước ra khỏi ngõ, trên người mặc một chiếc đạo bào màu đen giản dị.
“Là ông!” Tôi giật mình thét lên, vì bản thân đã từng nhìn thấy ông lão nay đứng trước cửa nhà Giang Phi một lần rồi. Đây chính là người từng tính ra số mệnh của tôi bị 9 ổ khóa khóa chặt lại: “Ông chính là Xà Công ư?”
Ngón tay gầy guộc lướt qua đường viền cổ áo thêu hình một con rắc sặc sỡ, lão già nọ vẫn tỏ vẻ vô cảm: “Khi đó, cậu muốn hỏi về số mệnh của bản thân. Tôi chẳng những tính ra số mệnh của cậu có 9 ổ khóa, mà còn tính ra ngày chết của cậu. Thất tinh ẩn nấp, cánh cửa lớn tử ngọ, cuối tháng sẽ đóng kín. Rõ ràng chính là thời gian Lộ nguyệt – ngày 30 của tháng này.”
“Lão già kia, đừng có chém gió. Mạng của tôi cứng lắm.” Thời gian Lộ nguyệt chính là ngày 30/10. Tôi đứng yên tại đầu hẻm Vô Đăng, rốt cuộc cũng nhận ra nơi đây đã bị mai phục sẵn. Nhìn bọn người Tam âm tông dần bước ra từ những ngôi nhà rách nát xung quanh, tôi dần siết chặt nắm đấm lại.
“Dù mạng của cậu có cứng rắn đến đâu, Diêm vương cũng lấy được.” Ông lão tiến về phía tôi, vừa bước vừa niệm thần chú: “Người đến rồi đi; Quỷ đến rồi đi; cứ đi rồi đến, đẩy linh hồn Cao Kiện đến nơi chịu cực hình. Tà binh, tà tướng hãy lên đường. Khóa hắn lại, trói hắn lại! Mê loạn tâm trí hắn, khiến hắn điên điên khùng khùng, không rõ chuyện thế nhân! Khiến hắn chịu cảm giác toàn thân như bị lửa đốt, tim gan như bị tùng xẻo!”
Sau khi lão già niệm xong, từng cơn âm phong đột ngột xuất hiện nơi đầu ngõ Vô Đăng. Theo sau đó, là từng âm ảnh xuất hiện, đông ngùn ngụt, vừa thoáng nhìn qua mà không thể trông đến tận cùng.
Sắc mặt của tôi sa sầm dần; bởi vì, cảnh tượng trước mắt chỉ từng được nhắc đến trong truyền thuyết mà thôi.
“Đây là... âm binh mượn đường!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo