Mồi một điếu thuốc, tôi ngồi trên ghế trong tiệm, nhìn làn khói lượn lờ mà lắng nghe tiếng tích tắc của đồng hồ.

“Mình sẽ chết vào ngày 30/10, và vẫn còn 15 tiếng đồng hồ nữa trước khi kết thúc ngày hôm nay. Điều gì sẽ xảy ra trong 15 tiếng này? Mình sẽ kết thúc cuộc đời của bản thân như thế nào đây?

Là tai nạn ô tô, cố ý giết người hay một lọ hoa rơi từ một tòa nhà cao tầng nào đó xuống rồi đập ngay đầu mình? Hay mình sơ ý trượt chân ngã xuống, sau đó trùng hợp bị một nhành cây nào đó trên mặt đất đâm xuyên qua cổ đây?”

Quả thực, đây rõ ràng là một trải nghiệm cực kỳ tồi tệ khi tự suy đoán về cách chết của chính mình. Và điều càng khiến người ta còn khó chịu hơn chính là, chắc mẫm bản thân sẽ gặp tai nạn, nhưng lại không biết đó là tai nạn gì để mà phòng ngừa.

Nguy hiểm đến từ mọi phương diện; có thể đó là một vụ giết người được lên kế hoạch cẩn thận, hoặc có thể chỉ là một việc cỏn con nào đó - mà cuối cùng lại có thể giết chết bản thân.

“Mình có nên từ chối lời mời của Vân Xuyên hay không, sau đó nhờ Thiết Ngưng Hương sắp xếp cho mình một phòng giam kín dành cho những tù nhân nguy hiểm, giúp mình sống sót hết ngày hôm nay?” Tôi phỏng đoán ra rất nhiều phương pháp phòng tránh rủi ro, nhưng tính khả thi của những cách thức này cũng không cao lắm.

“Đáng tiếc, mình chỉ nhìn thấy bản thân trong toa tàu ngày 30/10 chứ không trông rõ bất kỳ vết thương nào trên cơ thể.” Tôi cẩn thận nhớ lại tất cả những gì từng thấy trên chuyến tàu tử thần kia; bản thân ngồi lẻ loi trong toa tàu 30/10, cúi thấp đầu, sắc mặt có chút cứng nhắc.

“Chỉ dựa vào những thứ này, cơ bản không thể nào phân tích ra bản thân đã chết làm sao.” Lông mày nhíu chặt vào nhau, tôi tiếp tục mồi một điếu thuốc khác. Cảm giác này rất quái dị. Đối mặt với sự thật đã được xác lập, lại bất lực trong ý đồ phản kháng, nếu chưa từng trải qua nhiều lần livestream kia và có ý chí kiên định dần, e là bây giờ tôi đã phát điên lên mất rồi. Không phải ai cũng giữ được bình tĩnh và ung dung; những người từng giãy giụa giữa khoảnh khắc sống chết, sẽ càng không cam lòng với cái chết của bản thân.

“Nếu mình không chết trong lúc livestream cho Âm Gian Tú Tràng, vậy chẳng lẽ mình lại gặp nạn trong sinh hoạt thường ngày hay sao?”

Cảm giác bất lực rất khó chịu, vì thậm chí tôi còn không biết kẻ thù của mình là ai. Tôi chỉ biết rằng, vấn đề sẽ kết thúc bằng cái chết của chính bản thân tôi.

“Đây chính là vận mệnh à?” Lúc này, tôi dường như đã hiểu thêm một chút về những kẻ nghịch mệnh kia. Thấy rõ cái chết và bất hạnh, lại bất lực trong việc thay đổi, đây là một sự tra tấn sâu sắc nhất cho mỗi một cá nhân.

“Song Diện Phật không tiếc hy sinh bao nhiêu mạng người như vậy, liên lụy đến người vô tội, thậm chí còn muốn chôn vùi cả Giang Thành. Gã đã trả một cái giá đắt như vậy để làm trái ý trời, chẳng lẽ cũng là bởi vì gã đã từng nhìn thấy tương lai? Vận mệnh của gã sẽ như thế nào đây?” Suy nghĩ trôi đi, tôi chợt nhớ đến một câu mà người phụ nữ trên chuyến xe tử thần kia đã từng nói. Cô ấy nói rằng, tôi là con cá nhỏ nhảy ra khỏi dòng sông của số phận. Ở một khoảnh khắc nào đó, tôi đã nhìn thấy cảnh vật ở hạ lưu của con sông - mà khung cảnh đó vốn dĩ không dành cho một con cá nhỏ trong dòng sông có đủ tư cách mà trông thấy.

Nếu so sánh mọi người với một con cá trong dòng sông dài của số phận, bơi theo hướng định mệnh ra biển, thì phần lớn trong đời họ sẽ không bao giờ nhảy ra khỏi mặt nước, mà sẽ tiến về phía trước một cách thụ động dưới tác động của dòng nước. Và một số người thỉnh thoảng có thể nhảy ra khỏi mặt nước vì những hoàn cảnh đặc biệt, thế là có cơ hội nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn. Tôi thuộc loại này. Còn với Song Diện Phật và Âm Gian, có lẽ họ đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của dòng sông dài số phận, trở thành những người câu cá ngồi bên dòng sông.

“Thiên địa làm bàn cờ, tất cả chúng sinh đều là quân cờ. Ngày nào còn chưa siêu thoát, bản thân sẽ không khác biệt gì so với loài sâu kiến cả.”

Trong lòng tự hiểu ra, ý chí từng được chúng sinh hồng trần mài giũa từ chuyến tàu tử vong kia càng lúc càng vững chắc. Nếu theo cách nói của đạo Phật, hiện tại tôi đã có được một quả tim linh lung, hoặc là đã có được giác ngộ Diệu giác.

“Đây có phải là một sự may mắn trong nguy hiểm không nhỉ?” Áp lực của cái chết không đè bẹp tôi, lại có thể làm cho ý chí của tôi mạnh mẽ hơn.

“Tránh né một cách mù quáng sẽ chẳng thể giúp thay đổi vận mệnh của bản thân được. Thiên tai nhân họa khó lường, thà hành động theo lòng mình thì hơn.” Tôi nhìn đồng hồ, quyết định đi tham dự tang lễ của đạo trưởng Nhàn Thanh. Nhưng trước đó, tôi còn phải đi một chuyến đến ngân hàng, đổi một ít gì đó để phòng thân. Nếu tôi không thể vượt qua ngày hôm nay, vậy dù có bao nhiêu điểm tích lũy cũng trở thành vô ích mà thôi. Tốt hơn hết là nên tiêu xài xa xỉ một lần, không chừng sẽ có vật phẩm nào đó giúp tôi đủ may mắn để thay đổi vận mệnh.

Tôi trang bị đầy đủ vũ khí cho bản thân, mang theo mọi lá bùa, còn trịnh trọng hơn cả đi livestream nữa.

“Vẫn còn 14 tiếng rưỡi nữa mới kết thúc ngày hôm nay.” Sau khi khóa cửa, tôi bắt taxi đến ngân hàng Trung ương, thuận tiện giở xem danh mục hàng hóa lúc trên đường.

Sau 11 lần livestream, có hàng trăm mặt hàng trong danh mục sản phẩm. Hiện tại, tôi chỉ có thể chú ý đến những sản phẩm mới được thêm vào gần đây: “Nếu nuôi Mộng Dực cổ bằng cỏ Mộng Oanh trong một thời gian dài, nó có thể trưởng thành trở lại. 10 điểm là một con số không mấy có lời vào thời điểm này; bản đồ bộ phận của âm Dương gian cũng vô dụng đối với mình. Mình chẳng muốn đến cái địa phương quỷ quái đó lần nữa đâu. Mặt nạ Tu La bản hỏng hóc trông khá ổn, có thể che đậy một chút sự biến hóa của Thiên cơ, tránh bị người khác tính toán. Nhưng đối với mình, điều đó hơi vô nghĩa. Mình đã có 9 ổ khóa trên người rồi, ngay cả mình còn chẳng biết mệnh vận của mình là gì nữa, huống chi là người khác?”

Suy đi tính lại, tôi đã xác định được vật phẩm đầu tiên - bùa Quý Nhân. Bùa này giúp người sử dụng có thể được quý nhân hỗ trợ mỗi khi gặp khó khăn, nguy hiểm. Tuy là bùa chú dùng một lần, nhưng chỉ cần 3 điểm mà thôi - có thể chấp nhận được.

Tam Thanh linh, cờ lệnh Ngũ Phương và gỗ Trấn Đàn đều là những pháp khí của Đạo giáo. Mặc dù có sức mạnh đáng kinh ngạc và có thể tiêu diệt ma quỷ, nhưng chúng không trực tiếp giúp ích gì cho tình trạng khốn khổ hiện tại của tôi. Tai họa chết chóc mà tôi có lẽ sẽ gặp phải cũng không nhất thiết có liên quan đến ma quỷ.

Sau khi xem đi xem lại, cuối cùng tôi để mắt vào Hoàng Tuyền lệnh. Vật phẩm này chính là bảo vật trấn phái của Quỷ tu, có khả năng mở Quỷ môn quan một lần; nắm lệnh này trong tay, tôi có thể đảo ngược cả con đường Hoàng Tuyền kia.

Lời giới thiệu nghe có vẻ khó tin này khiến tôi cảm thấy bị thu hút thật sự, nhưng món đồ này cũng bao gồm những hạn chế rất lớn. Thứ nhất, chỉ có thể mở Quỷ môn quan mỗi năm một lần (tính theo Dương lịch) và giá thành của nó rất cao, cần 44 điểm để đổi lấy.

Tôi đã tích lũy điểm qua 11 lần livestream, thế mà mới chỉ được khoảng 100 điểm. Nếu đổi lệnh bài này, cũng xấp xỉ tiêu tốn mất 1/2 rồi!

“Vốn định để dành thêm nhằm đổi lấy Cầm Long thuật cho anh Lưu mù, bù đắp cho công sức mà anh ấy từng giúp mình nhiều lần như vậy. Bây giờ xem ra, là mình quá ngây thơ rồi.” Tích lũy điểm càng nhiều, càng có thể tạo nên sự an toàn vững chắc cho lần livestream tiếp theo. Về phần để dành đủ 10.000 điểm là có thể thoát khỏi cục diện này, biến mọi thứ quay lại như lúc ban đầu, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Tích lũy đủ 10.000 điểm còn khó hơn lên trời ấy chứ.

“44 điểm đổi lấy một tấm lệnh bài. Nếu nó thực sự có khả năng đảo ngược Hoàng Tuyền, thì cho dù chỉ có thể dùng mỗi năm một lần, vậy cũng khá là ngon lành.” Biết trước về cái chết của bản thân đã mang đến cho tôi một áp lực rất lớn. Cuối cùng, tôi đã quyết định, thế là tiện tay gửi một tin nhắn đến Âm Gian Tú Tràng: “Tôi chọn đổi lấy bùa Quý Nhân và Hoàng Tuyền lệnh.”

“Tổng cộng là 47 điểm. Bạn có chắc chắn muốn đổi không?”

“Đổi.”

“Đổi thành công. Tổng số điểm còn lại là 53.”

Nhìn thấy tin nhắn Âm Gian Tú Tràng, tôi cảm thấy tay mình run lên: “44 điểm, mình chưa bao giờ đổi một thứ đắt tiền như vậy, chỉ hy vọng nó có thể hữu ích một chút nha.”

Khi tôi đến ngân hàng Trung ương, chưa từng có bất kỳ một biến cố nào xảy ra. Dưới sự hướng dẫn của một quản lý nam mới, tôi nhanh chóng bước ra ngoài với một chiếc túi màu đen trong tay.

Tôi bắt taxi một lần nữa, yêu cầu tài xế lái xe về hướng Thanh Thổ quan. Sau đó, tôi ngồi ở hàng ghế sau và mở túi vải đen ra.

Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một lá bùa làm bằng giấy màu vàng, có một câu viết trên mặt sau của lá bùa - không cần nhiều lời, quý nhân sẽ chỉ đường cho bạn.

Lá bùa cũng không ghi lại những thông tin đại loại như hướng dẫn sử dụng hay câu thần chú gì đó... nên tôi đành cất tạm vào túi, sau đó nhìn sang vật phẩm thứ hai.

Đây là một chiếc hộp màu trắng tinh, cầm vào là có cảm giác khá lạnh. Chất liệu của vật này khá đặc biệt, không giống bạch ngọc, mà tựa tựa như xương cốt vậy.

Tôi còn chưa định mở toang nắp hộp, chỉ nhẹ nhàng hé ra. Ngay lúc này, tôi đột ngột cảm giác lòng bàn tay mình đau nhói, tựa như sắp sửa đổ máu đến nơi. Mà chuyện nghiêm trọng hơn nữa vẫn còn tiếp tục xảy ra. Giữa ban ngày ban mặt, thế mà có gió lạnh thổi lên từ mặt đất, âm vang thành từng tiếng gào thét thảm khốc bên trong xe taxi. Một bức tượng gỗ khắc chữ bình an đặt cạnh vô lăng của bác tài xế chợt nổ tung, khiến gã vô cùng hoảng sợ, từ đó mà trượt nhẹ tay lái, suýt nữa là tông vào chiếc xe tải phía trước rồi!

Những biến cố liên tục này khiến tôi vội vàng đóng kín nắp hộp lại, không dám quan sát vật này nữa.

“Tượng gỗ nổ tung ư?” Bác tài vẫn còn sợ hãi, giảm tốc độ xe. Vừa rồi thật sự là rất nguy hiểm; gã quay đầu lại xin lỗi tôi, còn tôi chỉ hít một hơi thật sâu mà không nói gì.

“Quả thật xứng đáng với số điểm tích lũy trên 40 mà. Vật phẩm này, trông thật đáng sợ.” Vừa rồi, tình huống suýt trở thành một vụ tai nạn giao thông kia cũng khiến tôi sợ hãi. Thế là, tôi không dám ngồi taxi nữa, bèn trực tiếp đi bộ đến Thanh Thổ quan. Trên suốt quãng đường, tôi cứ thấp thỏm mãi, sợ là có tai nạn nào khác ập đến.

Lúc tôi đến Thanh Thổ quan đã là 11:00 giờ trưa. Nhẩm tính về thời gian, phải còn 13 tiếng đồng hồ nữa mới kết thúc ngày hôm nay.

 

0.40188 sec| 2433.289 kb