Đèn trong hành lang đã tắt bán phần; thời gian dần trôi, bệnh nhân và y tá ngày càng ít đi. Nhiều người nhìn Vân Xuyên với ánh mắt đầy thương cảm, nhưng cậu ta vẫn bướng bỉnh ngồi trên băng ghế, ngay cả tư thế cũng hiếm khi thay đổi.

Tôi cũng không thuyết phục nữa, chỉ im lặng ở bên cạnh cậu ta.

Đạo trưởng Nhàn Thanh có ơn với tôi. Lúc livestream trên chuyến xe tử vong số 14, tôi đã gặp ông ấy lần đầu tiên tại đó. Ông ta và tôi chưa bao giờ gặp nhau khi ấy, nhưng lại đưa cho tôi một tờ giấy màu vàng, nhắc nhở tôi về những nguy cơ tiềm ẩn trên chuyến xe kia.

Khi tôi bị cả thành phố truy nã, vì giúp tôi mà đạo trưởng Nhàn Thanh đã sử dụng bí thuật để thỉnh tổ sư gia đến, thay tôi ngăn cản cô nàng Diệp Băng đang bị nhập hồn, giúp tôi tranh thủ thời gian chạy trốn.

Ăn một trái khế - trả một cục vàng, nên khi đạo trưởng Nhàn Thanh nhờ tôi chăm sóc cho Vân Xuyên, tôi đã đồng ý mà không chút do dự. Nhưng tôi không ngờ rằng, bây giờ nhớ lại những gì mà đạo trưởng Nhàn Thanh từng nói, có lẽ ông ấy đã biết trước tình trạng cơ thể của bản thân từ lâu, thế nên mới bàn giao hậu sự cho tôi vào thời điểm đó.

“Ông ấy bị thương nặng hơn so với những gì mà tôi từng nghĩ.”

Đã quá nửa đêm, tiếng chuông sáng sớm vang vọng khắp thành phố, như để tiễn biệt ông ấy.

Bầu trời đêm nay đen đặc, không một tia sáng.

Khoảng 1:00 sáng, cửa phòng cấp cứu mở ra từ bên trong; bác sĩ và y tá lần lượt bước ra.

“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức...”

Xe lăn nằm ngang được đẩy ra khỏi căn phòng; ông lão đang nằm trên đó trông như đang ngủ một cách rất yên bình. Nhưng mọi người có mặt đều biết rằng, ông ấy đã không còn sức sống, sẽ không bao giờ có thể thức dậy nữa.

Hộp cơm trong tay rơi trên mặt đất, nước canh văng lên lớp áo bào trắng bạc vì giặt tẩy quá nhiều lần, Vân Xuyên vẫn nhìn chằm chằm vào ông lão, sau đó đứng thẳng người lên, lặng thầm đi theo chiếc xe đẩy.

Đầu óc hỗn loạn, dường như cậu ta muốn đồng hành cùng chiếc xe lăn kia đến cuối đoạn Hoàng tuyền vậy.

Ánh mắt của cậu ta dần mơ hồ đi, và cuối cùng thì Vân Xuyên cũng bị nhóm bảo vệ nhà xác cản lại ngay cửa vào. Tại căn phòng chứa thi thể này, chỉ cách một cánh cửa, nhưng lại tựa như hai thế giới hoàn toàn tách biệt.

Tôi vẫn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Thiết Ngưng Hương kéo đi. Nhìn bộ dạng tuyệt vọng của Vân Xuyên, thực ra trong lòng tôi cũng hiểu, rằng cậu ta sẽ chẳng thèm nghe ai an ủi bất cứ điều gì.

Nỗi đau đớn ấy thấm sâu tận xương tủy, và chỉ có người từng trải nghiệm qua mới có thể thấu hiểu rõ ràng.

“Để cậu ấy yên lặng một mình đi anh.” Thiết Ngưng Hương kéo tôi ra khỏi hành lang. Một lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy một tiếng khóc đầy áp lực.

Đàn ông không phải không biết khóc, chỉ là chưa đến lúc đau lòng mà thôi.

“Không ngờ chuyện lại đi đến nước này.” Tôi cũng có chút sầu muộn, thế là hít sâu một hơi, dụi dụi hốc mắt, cuối cùng mới chậm rãi bình phục. Người còn sống, vậy phải cố gắng nhìn về phía trước; trên đời này, không có rào cản nào mà không thể vượt qua: “Đàn chị, lúc đó em nói có 2 chuyện muốn nói cho anh nghe. Chuyện thứ nhất là về đạo trưởng Nhàn Thanh, thế còn chuyện thứ hai là gì?”

Thiết Ngưng Hương ngập ngừng chốc lát, sau khi im lặng một vài giây mới chịu mở lời, “Trong phòng bệnh của Diệp Băng, có một người muốn gặp anh.”

“Diệp Băng?” Trong lúc livestream lần thứ 8, cô ấy đã bị hung vật tại trung tâm hỏa táng Cầu số 3 nhập vào người, để rồi bị hôn mê sâu, chưa từng tỉnh lại.

“Tốt hơn là anh nên đi xem qua một lần. Thực ra, cô ấy bây giờ rất đáng thương.” Thiết Ngưng Hương nói một cách nghiêm túc, sau đó nắm lấy tay tôi: “Đi thôi, anh đi với em nhé!”

Trên tầng 8, tại khu phòng bệnh VIP.

Mặc dù Diệp Băng và Giang Thần đã cãi nhau đến mức trở mặt, nhưng dù sao thì cô ta vẫn là con dâu của nhà họ Giang. Cho là để che mắt giới truyền thông, bọn họ cũng sẽ không đối xử tệ với Diệp Băng.

“Muộn như vậy, có tiện đi vào không?” Tôi dừng chân ngay phía trước khu phòng bệnh.

“Người đó nói nhất định phải gặp được anh, dù có đến muộn thế nào, ông ấy cũng sẽ đợi.” Thiết Ngưng Hương đẩy cửa khu phòng bệnh ra, kéo tôi vào.

Phòng VIP rất lớn, ngoài Diệp Băng vẫn nằm hôn mê trên giường, trong phòng còn có 2 người. Một là Giang Phi, cô ấy đang nằm trên ghế sô pha, khoác một lớp áo ngoài mà ngủ thiếp đi. Vừa nghe tiếng mở cửa, cô ta giật mình tỉnh giấc, để rồi mơ màng bừng tỉnh khi thấy tôi và Thiết Ngưng Hương bước vào.

Đồng thời, còn một người khác khoảng 60 - 65 tuổi, tóc hai màu đen trắng, thân hình cường tráng, đang ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn quang cảnh về đêm của Giang Thành với một bản tác phẩm văn học “Hồ Walden” trong tay.

“Thầy Trần, Cao Kiện đến rồi.” Thiết Ngưng Hương nhẹ nhàng nói, và tôi có thể nghe thấy một cảm xúc tôn trọng từ sâu trong giọng điệu của cô ấy.

Nhìn thấy tôi, ông lão chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, đặt quyển sách trên tay xuống rồi cười nói: “Trước đây, tôi đã nghe Diệp Băng nhắc tới cậu rất nhiều lần. Nhưng hôm nay, cuối cùng cũng có thể đích thân gặp mặt.”

“Diệp Băng nhắc tới tôi à? Bác và cô ấy có quan hệ như thế nào?” Diệp Băng năm nay 25 tuổi, ông lão trước mặt đã hơn 60 tuổi, có vẻ không giống cha của cô ấy, cũng không giống ông nội cô ấy.

“Cao Kiện, anh lễ phép xíu đi. Đây là thầy Trần, viện trưởng của trại trẻ mồ côi tư nhân lớn nhất Hoa Nam. Ông ấy đã tài trợ để giúp đỡ cho hàng trăm trẻ em thất học, xây dựng nhiều trường phục hồi chức năng cho trẻ em khuyết tật bằng chi phí riêng của bản thân đấy. Ông ấy là một nhà từ thiện rất nổi tiếng đó.” Thiết Ngưng Hương nhẹ nhàng kéo tay tôi lại, bảo tôi phải chú ý lời ăn tiếng nói, đừng tùy tiện quá mức.

“Không cần nhắc lại chuyện cũ; hôm nay đến đây, tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu một chút thôi.” Ông cụ tỏ vẻ rất thân thiện, không hề kiêu ngạo một chút nào: “Ngồi xuống đây đi.”

Ông ta rất tự nhiên mời tôi và Thiết Ngưng Hương đến ghế sô pha. Giang Phi đang nằm trên đó cũng đã đứng dậy rời đi, nghi hoặc nhìn mấy người trong phòng.

“Thừa ngài, xin tha lỗi cho tôi không phải phép, nhưng tôi và Diệp Băng đã không còn liên quan gì nhau nữa, e là sẽ không giúp được gì nhiều cho ngài đâu.” Từ khi biết được biến cố về đạo trưởng Nhàn Thanh, tôi vô cùng rối loạn trong lòng. Hiện đang có hàng đống chuyện cần xử lý, mà mấy ngày nữa là tôi phải livestream nữa rồi. Suốt một thời gian dài phải dạo bước bên bờ vực sinh tử, tôi đã quá dửng dưng với mấy cái danh hảo, cũng thờ ơ luôn với thứ gọi là địa vị xã hội.

“Cao Kiện...” Thiết Ngưng Hương liên tục nhắc nhở tôi sau lưng, nhưng tôi mặc kệ.

“Thật ra, cậu có giúp tôi hay không cũng không quan trọng, nhưng có một số điều mà tôi muốn nói với cậu về cô ấy.” Thầy Trần quay lại nhìn Diệp Băng đang bất tỉnh trên giường bệnh, có chút đau lòng và tiếc nuối: “Tôi không phải cha cô ấy, cũng không có quan hệ huyết thống gì với cô ấy cả, nhưng tôi chính là người nuôi nấng cô ấy từ nhỏ đến lớn.”

Ánh mắt của ông lão có chút mờ mịt: “20 năm trước, tôi rời bỏ vị trí giáo sư của một trường đại học và thành lập Lối Vào Thiên Đường. Nhóm người Diệp Băng chính là những đứa bé mồ côi đầu tiên được nhận vào.”

“Lối Vào Thiên Đường?”

“Ừm, chỉ là một cái tên mà thôi.” Thầy Trần sửa sang lại quần áo của mình, nở một nụ cười ấm áp: “Cậu và Diệp Băng quen nhau một thời gian dài như vậy, nhưng có lẽ con bé cũng chưa từng kể việc này với cậu, đúng không?”

“Đúng là chưa từng nghe qua.” Khi còn hẹn hò với Diệp Băng cách đây 5 năm trước, tôi chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc đến gia đình của mình. Cho đến hôm nay tôi mới biết rằng, hóa ra cô ấy lớn lên trong cô nhi viện. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Diệp Băng sinh ra vào thời khắc giao nhau của Phi Ma, Điếu Khách và Tang Môn, số mệnh bẩm sinh hung hiểm, chắc chắn phải gặp tai họa vào thuở nhỏ.

Dường như thầy Trần đang hồi tưởng một điều gì đó, thế nên giọng nói có chút ngắt quãng: “Thật ra, chính tôi là người đã đặt tên cho cô ấy. Lần đầu tôi gặp cô ấy, cô ấy chỉ mới 4, 5 tuổi mà thôi. Những đứa trẻ khác đều có bạn chơi riêng, chỉ có mỗi con bé ấy ngồi một mình trong góc tường. Cơ thể của con bé rất bẩn, chẳng biết đã gặp phải chuyện gì, thế nhưng đôi mắt lại vô cùng mù mịt và đầy nỗi kinh hoàng.

Tôi yêu cầu giáo viên nữ đưa cô ấy đi tắm, sau đó thay quần áo mới. Diệp Băng có nhan sắc vượt xa những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng trong lòng luôn không tự tin vào bản thân, sau khi tắm rửa xong thì cũng chỉ thu mình vào một góc hẹp.

Về sau, nhân viên quản lý dẫn theo một vài đứa trẻ không tên không họ vào văn phòng của tôi, nhờ tôi đặt tên cho, trong đó có con bé này.

Tôi vẫn nhớ rõ cuộc trò chuyện đầu tiên với cô ấy vào thời điểm đó, tôi đã hỏi cô ấy thích gì nhất.

Cô ấy nói rằng, cô ấy thích nước vì nước là thứ tinh khiết và trong suốt, có thể rửa sạch mọi thứ bẩn thỉu kia. Tôi nghĩ cô bé này rất thú vị, vì vậy mới nói cho cô bé biết rằng: Trên thế giới này còn có một vật tinh khiết hơn cả nước, chính là băng.

Một xô nước sẽ trở nên nặng mùi nếu để lâu, nhưng nước sẽ vẫn mãi mãi tinh khiết và ngọt ngào sau khi đông thành đá.” Thầy Trần bước ra khỏi miền ký ức, nhìn về phía chiếc giường mà lẩm bẩm: “Băng, chính là nước đang ngủ say.”

“Thưa ngài, ngài nói với tôi những điều này, rốt cuộc là để làm gì? Mong ngài cứ nói thẳng ra, đừng vòng vo nữa.” Nếu là lúc khác, tôi có thể dùng giọng điệu mềm mỏng hơn. Nhưng bây giờ thì khác, đạo trưởng Nhàn Thanh vừa qua đời; trong lòng tôi như đang gánh lấy một đám lửa cháy hừng hực vậy.

“Tôi đã hỏi qua bác sĩ điều trị của con bé này. Họ nói rằng, nếu muốn đánh thức Diệp Băng, vậy phải tìm ra người có ký ức sâu sắc nhất trong trí nhớ của con bé, đủ khả năng chạm vào trái tim con bé, từ đó mới có thể đánh thức được nó. Người này rõ ràng không phải là tôi; vì vậy, tôi muốn mời cậu cứu lấy con bé.” Giọng nói của thầy Trần chứa đầy giọng điệu cầu khẩn. Vốn dĩ là một người nổi tiếng lâu năm, chưa bao giờ ông ta lại xuống giọng như vậy.

 

2.14599 sec| 2432.148 kb