“Tôi biết rằng, Diệp Băng đã từng làm chuyện hồ đồ, nhưng một trong số đó chính là hiểu lầm. Con bé không xấu như cậu nghĩ đâu. Chính tôi đã nuôi nấng con bé lớn lên đấy, tôi hiểu con bé rất rõ.” Thầy Trần cũng không ép buộc tôi, mà rất thành thạo kỹ năng nói chuyện, chừa cho tôi có thời gian suy nghĩ cặn kẽ.

Phòng bệnh rất yên tĩnh, Giang Phi, Thiết Ngưng Hương và thầy Trần đều nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời của tôi.

Ngồi trên ghế sô pha, tôi quay đầu nhìn thoáng qua giường bệnh. Nguyên nhân thực sự khiến Diệp Băng hôn mê có lẽ liên quan đến hung vật bị trấn áp bên dưới trung tâm hỏa táng Cầu số 3. Do đó, muốn nhờ vào người thân thiết nhất với cô ấy để giúp cô ấy thức tỉnh cũng chưa hẳn là có thể thành công.

Nhưng không phải là không thể, vì tôi có bùa Đồng Tang và Mộng Dực cổ mới bắt được gần đây, thế nên có khả năng bước vào giấc mơ của cô ấy, dẫn cô ấy ra ngoài.

Chỉ là, rủi ro quá lớn. Trong lúc hôn mê sâu, ý thức của một người đa phần là sẽ rơi vào tầng Giấc mơ thâm sâu. Tại đó, không những bản thân tôi sẽ gặp phải nguy cơ lạc đường, mà còn gặp những thứ đáng sợ như Ác Mộng nữa.

Muốn cứu, đúng là có phương pháp đấy, nhưng phải trả một cái giá quá lớn. Mức độ nguy hiểm của vụ này không kém hơn một lần livestream là bao.

Sau khi suy nghĩ trong một thời gian dài, tôi chậm rãi nói: “Đường đi là do bản thân lựa chọn. Sống chết có số, tôi chỉ là một con người bình thường, không thể thay đổi được gì cả...”

“Cậu nói rằng, sống chết có số, thật là đó chỉ là thái độ thỏa hiệp khi đối mặt với sự tuyệt vọng mà thôi. Tình hình hiện tại vẫn chưa đến mức đó mà. Nói không chừng, cô ấy còn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng ta tại đây, chỉ là không thể lên tiếng mà thôi.” Khuôn mặt của thầy Trần vẫn hòa ái như cũ, cũng không tức giận vì hành vi từ chối khéo của tôi: “Con nhóc này có một tính cách rất mạnh mẽ, không bao giờ dễ dàng cúi đầu. Nó ngoài cứng trong mềm, dù cậu có là người thân cận nhất của nó thì nó cũng không bộc bạch hết mọi chuyện cho cậu nghe đâu.”

Ông lão với tay cầm xấp tài liệu văn xuôi kia, lấy ra một vài loại giấy tờ và hóa đơn gì đó, cuối cùng đưa sang cho tôi. Ngày tháng trong mấy tờ hóa đơn này cách đây rất xa, hơn kém hiện tại đến tận 5, 6 năm rồi.

“Ông cho tôi xem đống giấy tờ này để làm gì?” Tôi cau mày nhìn thầy Trần.

“Đây đều là tiền của Diệp Băng quyên góp cho trại trẻ mồ côi. Từ 6 năm trước, con bé đã bắt đầu vừa học vừa làm việc bán thời gian trong thời gian ở tại học viện cảnh sát. Dù không kiếm được nhiều tiền nhưng Diệp Băng luôn luôn gửi tiền cho trại trẻ mồ côi mỗi tháng. Sau này, con bé xuất ngoại, nhưng vẫn siêng năng và cần kiệm như trước, hàng tháng vẫn chuyển tiền về. Tôi cho cậu xem mấy giấy tờ này chỉ để nói với cậu rằng, Diệp Băng chắc chắn không phải mẫu phụ nữ coi trọng tiền bạc, cũng không phải kiểu bỏ rơi người khác chỉ vì mưu cầu vật chất đơn thuần.” Thầy Trần khép lại quyển sách kia, nhìn chằm chằm vào tôi: “Thời gian là yếu tố quyết định một cá nhân sẽ gặp được một người nào đó trong cả quãng đời này. Nhưng trái tim của một cá nhân mới là yếu tố quyết định xem ai mới là người nên xuất hiện giữa cuộc đời của bản thân. Trong phạm trù này, chính hành vi của cậu sẽ là yếu tố quyết định xem, ai mới là người có thể ở lại cuối cùng với cậu. Tôi sẽ không bắt buộc cậu phải lựa chọn, chỉ là không muốn nhìn thấy những điều hối tiếc sẽ lần lượt xảy ra.”

Ông ta cất đống biên lai kia vào, cẩn thận sắp đặt vào quyển sách kia. Thầy Trần không tiếp tục thuyết phục tôi về việc giúp Diệp Băng thức tỉnh nữa, mà tháo một chuỗi tràng hạt từ cổ tay của bản thân rồi đặt vào lòng bàn tay tôi.

Chuỗi tràng hạt này không phải làm từ gỗ quý, chỉ là do đeo trên tay quá lâu nên tỏa ra một dáng dấp trông khá cổ điển.

“Diệp Băng kể như cũng là con gái nuôi của tôi. Đối với những lời quá đáng mà con bé từng nói với cậu trước đây và những điều con bé đã làm khiến cậu khó chịu, tôi thay con bé xin lỗi cậu nhé! Dù anh có muốn cứu cô ấy hay không, ít nhất tôi cũng nên giúp cô ấy giảm đi sự áy náy đối với cậu. Chiếc tràng hạt này không phải là vật quý giá gì, nhưng tôi đã đeo nó suốt 20 năm nay vì luôn cảm thấy may mắn sẽ tăng dần nếu có nó. Hiện tại, tôi tặng nó cho cậu, mong cậu gặp nhiều may mắn.” Từ đầu đến cuối, thầy Trần vẫn giữ một nụ cười ôn hòa. Từ người ông ấy, tôi có thể nhìn ra dấu vết của thời gian, có thể cảm nhận được sự thăng trầm của một đời người, cũng có thể cảm thấy hơi thở của thanh xuân ấm áp.

“Trong tương lai, nếu có khả năng, tôi sẽ cố gắng đánh thức cô ấy, nhưng tôi không dám bảo đảm với ông bất cứ điều gì.” Cầm lấy chuỗi tràng hạt trong lòng bàn tay, tôi nói với ông lão một câu như vậy.

Thầy Trần mỉm cười gật đầu, sau đó đưa danh thiếp cho tôi: “Đây là thông tin liên lạc của tôi, sau này e là sẽ còn làm phiền đến cậu.”

Nhận lấy danh thiếp, thông tin bắt mắt nhất trên đó không phải là tên của ông ta, mà là cái tên 'cô nhi viện Lối Vào Thiên Đường.'

“Lối Vào Thiên Đường...”

Tôi cất kỹ danh thiếp rồi cùng Thiết Ngưng Hương rời đi. Giang Phi vốn định chen vào nói chuyện mấy lần, nhưng sau khi nhìn thấy tôi và Thiết Ngưng Hương, cô ấy rốt cuộc cũng không nói lời nào, chỉ mặc áo khoác đứng bên cạnh giường bệnh.

Đóng cửa phòng, tôi và Thiết Ngưng Hương rời khỏi khu vực này. Khi chúng tôi trở lại nhà xác, Vân Xuyên đã rời đi. Tôi có hỏi thăm mấy người y tá gần đó, họ cũng chẳng biết Vân Xuyên đã đi đâu.

“Đừng lo lắng cho người khác nữa, anh nhìn lại chính mình đi. Vừa mới tỉnh lại từ hôn mê, anh nên trở về phòng bệnh nghỉ ngơi cái đã.” Thiết Ngưng Hương bám theo tôi từng bước, sợ tôi sẽ làm xằng làm bậy gì đó.

“Anh không sao, mà anh không quay lại phòng bệnh đâu. Đàn chị à, lần này thật sự cảm ơn sự giúp đỡ của em. Giờ cũng muộn rồi, em cũng về nhà nhanh đi, ngày mai còn phảu đi làm nữa.” Tôi nhận lại chiếc áo khoác từ tay Thiết Ngưng Hương, trong đó còn có mớ bùa chú, điện thoại... Sau đó, tôi bắt taxi rời khỏi bệnh viện và quay trở lại phố Đinh Đường. Cũng chỉ có ở trong cửa hàng của bản thân, trái tim tôi mới có thể bình tĩnh lại hoàn toàn.

Hai vấn đề liên tục của đạo trưởng Nhàn Thành và Diệp Băng đã khiến tâm tình vừa thả lỏng sau khi livestream của tôi bắt đầu trở nên ngột ngạt trở lại.

Rốt cuộc, nguồn gốc của tai nạn xảy đến cho đạo trưởng Nhàn Thanh và Diệp Băng đều có dính dáng đến Song Diện Phật. Nếu không phải vì những bố cục của gã, Diệp Băng sẽ không hôn mê, mà đạo trưởng Nhàn Thanh cũng không bị trọng thương mà qua đời.

“Để thoát khỏi số mệnh, thay đổi số mệnh trái với trời cao, lại phải hy sinh biết bao mạng người như vậy... Có đáng không chứ?” Song Diện Phật bắt đầu bố trí thế cục cách đây 20 năm. Suốt thời kỳ này, có rất nhiều người đã chết vì gã, dù là trực tiếp hay gián tiếp. Nhưng gã không những không hối cải, ngược lại còn âm thầm bày mưu tính kế vĩ mô hơn, ví dụ giết chết người tàn tật, dùng tàn hồn còn sót lại của họ để đánh lừa Thiên cơ, đưa Lộc Hưng bước lên chuyến tàu tử thần đi đến âm Dương gian... Từ đó cho thấy, dã tâm của Song Diện Phật vẫn vô cùng lớn.

“Vì Đạo của chính mình mà khư khư cố chấp đến vậy à? Thật sự đáng giá sao?” Dần dần, tôi nhớ lại những hình ảnh rời rạc từng xuất hiện trong đầu mình vào thời điểm mở ra ổ khóa bên trong Thận khiếu. “Đánh cuộc với ông trời ư? Con người có thể chiến thắng trời cao hay sao?”

Vận chuyển tâm pháp Diệu Chân, tôi bắt đầu bước vào quá trình tu hành. Bên trong Thận khiến và phía dưới Đan điền đều có chân khí liên tục tuôn ra; cảnh giới Đạo pháp của tôi đang tiến triển khá nhanh, sắp sửa đến ngày đột phá rồi.

“Mình bây giờ vẫn còn quá yếu, phải cố gắng nắm bắt thời gian để trở nên mạnh mẽ hơn, từ đó mới có thể tìm ra một chút hy vọng trong tương lai sau này.”

Âm khí và chân khí luân chuyển lẫn nhau giữa hai mạch âm Dương, nhưng cũng không giao thoa lẫn nhau. Chùm hoa hèo nằm trong Gan khiếu đang tỏa ra một vầng sáng xanh yếu ớt, rót vào cơ thể tôi một luồng sinh khí khổng lồ để chữa trị vết thương trong cơ thể tôi. Tuy nhiên, kẻ tố khổ lại là Mộng Dực cổ kia. Nó di chuyển liên tục bên trong Gan khiếu, bày tỏ sự không hài lòng và phản đối hành vi ăn cắp đồ đạc của bản thân tôi.

Sau một đêm yên bình, tôi nhận được cuộc gọi từ Vân Xuyên lúc 8:00 sáng. Cậu ấy gọi bằng điện thoại di động của đạo trưởng Nhàn Thanh, hy vọng tôi có thể đến để đưa tiễn đạo trưởng Nhàn Thanh một lần cuối cùng, còn nói đạo trưởng có căn dặn để lại một vài vật gì đó cho tôi.

Tôi lập tức đồng ý ngay. Đạo trưởng Nhàn Thanh luôn cư ngụ tại Thanh Thổ quan; thợ Cản Thi bọn họ thường không được mọi người chào đón cho lắm, mà cơ bản là cũng không được công bố rộng rãi trong quần chúng. Vì vậy, hai thầy trò kia không hề có bạn bè hay thân nhân nào ở Giang Thành cả. Rốt cuộc, chỉ có một người ngoài như tôi đến tiễn đưa ông ấy.

Muốn đi gặp đạo trưởng Nhàn Thanh một lần cuối, dĩ nhiên là tôi không thể mặc áo khoác xuề xòa thường ngày được, thế nên vội mở tủ, lấy ra bộ veston màu đen ở tận trong cùng để ướm thử lên người. Tiếp theo, tôi còn lấy theo một mảnh vải trắng xếp gọn gàng vào trong túi.

Đứng trước gương, tôi uốn éo cơ thể một chút, để rồi đột nhiên sửng sốt nhìn chằm chằm bản thân trong gương.

“Cảnh tượng này sao lại có chút quen thuộc nhỉ? Hình như mình đã trông thấy ở đâu đó rồi?” Tôi nhìn chằm chằm bản thân trong gương, dùng Phán nhãn dò xét từng chi tiết một. Đột nhiên, một nỗi sợ hãi khó nói thành lời bất chợt lóe lên trong đầu!

“Tại sao lại có thể như thế?”

Hình dáng của tôi trong gương lúc này gần như giống y hệt với “tôi” khi ngồi trong toa tàu ngày 30/10 trên chuyến tàu tử vong kia!

Tôi run rẩy buộc tấm vải trắng trong túi áo vào cánh tay; lúc này, bộ đồ mà tôi đang mặc đã giống hoàn toàn với “tôi” trên toa tàu ngày 30/10.

“Mình đã nhìn thấy bản thân trong toa tàu ngày 30/10. Và hôm nay, cũng chính là ngày 30/10...”

Môi tôi bất chợt khô khốc. Lúc ấy trên tàu, tôi còn nghĩ mình rất hiếm khi mặc veston đấy. Tôi đoán đó không phải là tôi, và rồi mọi thứ dường như đã được định sẵn, cứ thế mà trùng hợp dần.

“Nếu vậy, mình thực sự sẽ chết vào ngày 30/10 ư?”

Cảm giác biết trước cái chết của bản thân thật sự rất khó chịu; tôi nhìn mình trong gương một lúc thật lâu mà khó nói nên lời.

Một lúc sau, điện thoại lại reo, là Vân Xuyên gọi đến. Cậu ấy cho tôi biết vị trí và địa điểm, bảo tôi đến Thanh Thổ quan trước, sau đó mới ghé sang trung tâm hỏa táng Cầu số 3.

Sau khi nói chuyện điện thoại với cậu ấy, tôi cố ý muốn thay đổi một bộ quần áo khác. Tuy nhiên, từ sâu trong thâm tâm mách bảo tôi rằng, cho dù có thay đổi trang phục, đoán chắc là tôi cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn chết chóc này.

“Bây giờ là 9:00 sáng, còn khoảng 15 tiếng đồng hồ nữa mới hết ngày hôm nay!”

 

3.70477 sec| 2435.781 kb