Lý Trường Quý đã viết trong di chúc của mình rằng, ông yêu cầu con cháu của mình đến nhà thờ tổ của làng Tỏa Long để thỉnh một bức tượng đất nào đó, để rồi chôn cất vật ấy cùng với ông ta.
Nhớ lại những chi tiết về bản di chúc, tôi nhanh chóng dạo bước đến trung tâm của ngôi làng; một vài ngôi nhà bằng đá đổ nát dần xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.
Vị trí của mấy ngôi nhà này cũng tương tự như khi ở tại âm Dương gian; điểm khác biệt duy nhất chính là nó đã bị bỏ hoang từ lâu, hư hại nặng nề.
Tấm bảng gỗ treo trên nhà thờ tổ đã mục nát; chữ viết trên đó đã hoàn toàn lu mờ. Tôi đẩy mở cánh cửa gỗ mục nát ra; căn phòng bám đầy tro bụi, hình như đã lâu không có ai ở đây.
Cách bài trí bên trong gian thờ tổ này cũng giống như nơi tương tự tại âm Dương gian vậy, nhưng chẳng có bất cứ một mảnh bài vị nào đặt trên bàn thờ. Có lẽ, là do Người viếng âm dời hết vào trong âm Dương gian rồi.
“Đây là thứ gì?”
Tôi bước đến cạnh bàn thờ, trông thấy trên bàn có những mảng bùn đất to tướng còn sót lại. Đáng nhẽ ra, chúng hẳn là thuộc về một hình thù hoàn chỉnh nào đó, nhưng hiện tại lại nằm trong trạng thái vỡ nát.
“Đây có phải là bức tượng đất kia không?” Tôi cố gắng ghép các mảnh đất bùn lại với nhau, miễn cưỡng chắp nối thành một bức tượng Song Diện Phật. Thế nhưng mà, lại thiếu đi một phần quan trọng nhất, chính là trái tim của bức tượng. Phần còn thiếu này có lẽ chính là bộ phận quan trọng nhất của bức tượng kia.
Âm Dương gian nghênh Thần, mà thứ nghênh về chính là bức tượng Phật ngọc tinh xảo kia. Bên trong lồng ngực của bức tượng ấy lại chứa đựng xá lợi Thiện Ác. Còn với bức tượng Phật tại Dương gian này, chẳng qua chỉ là một bức tượng phổ thông, không hơn không kém.
“Bức tượng Phật ở âm Dương gian bị vỡ nát, thế là khiến bức tượng tại Dương gian vỡ cùng ư?” Hai bức tượng Phật bị hỏng một lỗ thủng lớn, có lẽ là do hai bức tượng này cũng có chút liên hệ nào đó. Tất nhiên, đây không phải là điều mà một streamer như tôi có thể hiểu thấu đáo được.
Tôi tiện tay chụp 2 bức ảnh, sau đó lang thang quanh làng một lúc nhưng không điều tra được gì thêm cả.
“Đã đến lúc phải trở về rồi.” Khi bước đến cạnh chiếc giếng kia, tôi tìm một vài cành cây nhỏ để cố định xác của lão Ngụy rồi khiêng lên trên vai, chập chững bước ngắn bước dài đi ra dãy núi Hận Sơn: “Hy vọng đừng gặp mấy vụ Quỷ giấu người, Sói bám vai như đợt trước.”
Thể lực đã bị tiêu hao rất nhiều, sức khỏe cạn kiệt, đi đến giữa trưa tôi mới dừng lại đi, cuối cùng cũng gặp được một người sống.
Thấy tôi loạng choạng bước đi với cái xác đang phân hủy trên lưng, ông lão lên núi hái thuốc kia sợ chết khiếp. Hồi lâu sau, ông mới gọi con trai và con dâu đến, dẫn tôi rời khỏi vùng núi non kỳ vĩ này.
Vào khoảng 1:00 giờ chiều, một chiếc xe cảnh sát và một chiếc xe cấp cứu đến cùng lúc, đưa tôi và thi thể của lão Ngụy về.
Nằm trên cáng cứu thương, dây thần kinh căng cứng của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng. Tôi bèn nhắm mắt lại, chìm sâu vào giấc ngủ.
Tôi ngủ rất say, cũng không biết là thời gian đã trôi qua bao lâu. Sau khi cảm giác thấy có người đang giúp tôi lau nhẹ cơ thể, tôi mới sững sờ mở mắt ra. Đập vào mắt tôi là một nữ cảnh sát cao gầy, có ngoại hình và khí chất cực kỳ xuất sắc.
Hít nhẹ ,ột mùi hương thoang thoảng vờn quanh chóp mũi, tôi híp mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ say, tận hưởng cảm giác yên bình hiếm có này.
Tất cả các vết thương trên người tôi đều được băng bó; quần áo cũng là có người thay cho. Bộ đồ bệnh nhân này gần như trở đã thành đồng phục chuyên dành cho tôi rồi.
“Xong hết cả, anh có thể thức dậy được rồi đấy.” THiết Ngưng Hương treo chiếc khăn mặt đã vắt khô lên giá áo, vuốt nhẹ bộ đồng phục rồi lại ngồi xuống giường.
Nghe đến đây, tôi biết mình đã bị phát hiện, thế là gãi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng: “Đàn chị à, vất vả cho em rồi. Đúng là nghề cảnh sát cực khổ quá ha. Suốt cuộc đời, anh bội phục nhất chính là 2 nghề, một là nghề bác sĩ chăm sóc cho người bệnh, hai là nghề cảnh sát đấy.”
“Giác ngộ cao đến vậy à? Trước đây, chẳng phải anh nói anh ghét nhất hai nghề, chính là cảnh sát và bác sĩ ư? Sao bây giờ tráo trở vậy?” Dù Thiết Ngưng Hương chẳng tỏ ra dịu dàng gì, nhưng cơ bản là cô ấy khó mà che giấu được sự lo lắng từ đáy mặt.
“Trước đây, là do anh chưa gặp được đàn chị.” Trên cổ tay của tôi đang được truyền dịch với chất đường glucose. Cả đêm không uống nước, miệng khô khốc, tôi có rướn người dậy, cầm lấy cốc nước trên bàn.
“Nằm xuống, để em lấy cho.”
Thiết Ngưng Hương và tôi cùng nhau với tay chộp lấy cốc nước. Cô ấy nắm lấy chiếc cốc, tôi nắm tay cô ấy.
Cảm giác này thật mát mẻ, như thể tôi vừa chạm vào một viên ngọc bích đã được mài nhẵn vậy. Tôi sững sờ một lúc mới rút tay ra, cứ như bị điện giật vậy; nhưng khi vừa định giải thích thì nhận ra là Thiết Ngưng Hương cũng không định quở trách mình.
“Anh uống nước đi.”
“Ừm.”
Cuộc trò chuyện rất đỗi bình thường, những cử chỉ này cũng rất bình thường, thế nhưng tất cả lại khiến tôi có cảm giác như đang lạc bước giữa âm Dương gian trong một thời gian dài.
Cảm giác này rất thoải mái, và thậm chí khiến tôi cảm thấy có gì đó không chân thực.
“Đàn chị, lão Ngụy đã từng vào núi với anh trong cái đợt truy đuổi Lộc Hưng kia; bây giờ, anh đưa anh ấy trở về.” Nguyên nhân chính khiến Thiết Ngưng Hương bị giáng cấp chính là do lỗi chỉ huy, dẫn đến việc một đồng chí cảnh sát bị bệnh tâm thần. Không những thế, còn có một tai nạn khác, khiến một đồng chí cảnh sát trong đội bị mất tích. Không ai biết viên cảnh sát mất tích kia còn sống hay đã chết. Theo thời gian, chuyện này đã trở thành một tâm bệnh trong lòng Thiết Ngưng Hương.
“Em còn muốn hỏi anh đây nè! Làm thế nào mà anh tìm được lão Ngụy vậy? Sau vụ đó, cục đã huy động người dân địa phương phối hợp tìm kiếm với cảnh sát các quận, huyện xung quanh. Hàng trăm người tìm kiếm mà vẫn không tìm ra mà. Tại sao một mình anh mà có thể tìm được vậy? Chẳng lẽ anh có đủ khả năng tìm ra lão Ngụy giữa dãy Hận Sơn rộng mênh mông kia ư?” Vẻ mặt của Thiết Ngưng Hương có chút kỳ quái: “Cao Kiện, tuy em không muốn nói ra, nhưng hành vi của anh thật sự đáng ngờ. Nói chung, chỉ có người vứt xác mới có thể tìm ra vị trí chính xác của cái xác ấy mà thôi. Vì vậy, anh phải nói thật với em về vụ này.”
“Anh đến làng Tỏa Long vì một hợp đồng ủy thác, để rồi tìm ra lão Ngụy trong chiếc giếng khô tại ngôi làng ấy. Hận Sơn có nhiều sương mù, còn có lệ quỷ bắt người sống nữa. Em cũng biết rõ chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó mà. Thật ra, lão Ngụy bị âm hồn bắt đi, thế nên mới xảy ra hiện trạng mất tích. Về phần tại sao anh ấy lại nằm trong giếng cạn thì anh cũng không biết, có lẽ là do Lộc Hưng làm.”
“Nói cũng như không.” Thiết Ngưng Hương nhếch miệng, một tay nâng cằm lên, trừng to đôi mắt đẹp mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi. Đôi môi của cô nàng mím chặt vào nhau, như có điều muốn nói với tôi vậy.
“Đàn chị à, em đừng nhìn anh thế này, hung dữ lắm á…” Tôi đặt cái gối ra sau đầu, ngồi thẳng dậy rồi nhìn ra ngoài cửa sổ; trời đã tối.
“Anh vừa mới hồi phục; hiện tại, đang có 2 vấn đề mà em không biết có nên nói cho anh nghe hay không.” Thiết Ngưng Hương hơi do dự; phong cách này hoàn toàn khác với phong cách thường ngày của cô.
Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn: “Nói anh nghe, anh ổn mà.”
“Điều đầu tiên có liên quan đến một vị tu sĩ của Thanh Thổ quan.”
“Đạo trưởng Nhàn Thanh đấy ư?” Tôi hơi ngạc nhiên, vì không ngờ là Thiết Ngưng Hương lại biết đến nơi này. Vừa hỏi xong, trong lòng tôi chợt có một linh cảm khá xấu.
“Đúng vậy, lão đạo sĩ kia có lẽ không cầm cự được nữa rồi. Trong người ông ấy có bệnh kín, còn bị thương nặng từ trước nữa. Không những thế, lão đạo sĩ này còn cố gắng cầm cự trước mặt đệ tử ông ấy đến tận tối hôm qua, mãi đến khi không giả bộ nổi mới được đưa đi cấp cứu. Đến tận lúc này, còn chưa thấy ra ngoài.” Thiết Ngưng Hương nói rất chậm, như thể cô ấy đang suy nghĩ xem nên dùng câu từ gì để tôi không phải bị sốc vì chuyện này.
Nghe Thiết Ngưng Hương nói xong, nhất thời tôi cũng không biết nên nói gì, đột nhiên cảm thấy hơi luống cuống: “Đạo trưởng Nhành Thanh cũng đang ở tại bệnh viện này ư?”
Thiết Ngưng Hương gật đầu: “Đệ tử của ông ấy đang túc trực bên ngoài phòng cấp cứu. Cậu ấy nhịn ăn cả ngày, thậm chí còn khiến cả bác sĩ và mấy nhân viên khác lo lắng về sức khỏe của cậu ta.”
“Dẫn anh qua đó đi.” Tôi thẳng thừng giật phăng đầu kim tiêm truyền dịch ra khỏi tay, vịn vào chiếc tủ đầu giường mà đứng dậy.
Thiết Ngưng Hương thở dài, dùng tăm bông ấn vào vết thương trên cổ tay tôi: “Đi theo em.”
Phòng cấp cứu ở tầng 3. Ngay khi tôi và Thiết Ngưng Hương bước ra khỏi thang máy, chúng tôi nhìn thấy một chàng trai đạo bảo bằng vài thô đang ngồi cô độc giữa hành lang. Cậu ta ngẩn ngơ ngồi trên băng ghế dài, trông như bị mất hồn vậy.
“Vân Xuyên.” Tôi bước đến, vỗ nhẹ vào vai cậu ấy. Một lúc lâu sau, cậu ta mới hoàn hồn lại.
“Xin chào thí chủ.” Một giọng nói khô khốc phát ra từ cổ họng khàn khàn của cậu ấy, dường như vì đã không uống nước từ lâu. Môi của Vân Xuyên nứt nẻ ra, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
“Để tôi canh tại đây, cậu đi ăn uống gì đó đi. Nếu có tin tức gì, tôi gọi cậu ngay.” Thật ra, tôi cũng thấu hiểu cho cậu ấy. Vốn dĩ, đạo sĩ Nhàn Thanh là người thân duy nhất của Vân Xuyên; có thể nói, ông ta vừa là sư phụ của cậu ấy, vừa là cha của cậu ấy.
“Cảm tạ thí chủ, không cần đâu.” Vân Xuyên mỉm cười miễn cưỡng: “Sư phụ từng nói, việc nào mà mình tự làm được, vậy thì không được làm phiền người khác.”
“Vậy tôi sẽ cùng chờ với cậu.” Ngồi xuống cạnh Vân Xuyên, tôi mới phát hiện là Vân Xuyên đang run nhẹ cả người, nhưng vì có chiếc đạo bào rộng thùng thình nên mới ẩn giấu được tình trạng của cơ thể: “Cậu ngồi ở đây cả ngày rồi à?”
Lần này, Vân Xuyên không lên tiếng, mà là nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, nét mặt sững sờ.
Tôi nhờ Thiết Ngưng Hương đi mua một hộp cơm và nước uống rồi đặt vào tay Vân Xuyên: “Ăn đi! Nếu sư phụ của cậu mà trông thấy bộ dáng hiện tại của cậu, ông ta cũng đau lòng lắm.”
Lắc nhẹ đầu một cái, dù Vân Xuyên vẫn cầm hộp cơm trong tay nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào lớp cửa đóng kín của phòng cấp cứu kia.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo