Bất quá hết thảy mọi thứ đều chỉ là những điều mà Huyền Ngọc Đạo Tôn cảm thán một phen mà thôi.

Hắn chính là đại tu sĩ Hóa Thần, tâm cảnh rộng rãi vô cùng, lòng dạ cũng cực kì rộng lớn.

Mặc dù người tuổi trẻ trước mắt không phải là người lý tưởng nhất mà hắn muốn, nhưng hắn cũng chỉ hơi tiếc nuối mà thôi.

Mặc dù không biết vì sao người trẻ tuổi này lại buông tha cho những thần dược kia, nhưng nếu đã đi tới trước mặt hắn thì cũng nói lên hắn và Tần Đình này có duyên.

Huyền Ngọc Đạo Tôn mỉm cười, nói khẽ: "Ngươi đã đi tới tòa đại điện cho thấy ta và ngươi cũng có duyên, Tần Đình, ngươi có bằng lòng kế thừa đạo thống của ta không?"

Nếu là người bên ngoài nghe được, khẳng định sẽ mừng rỡ quá đỗi.

Đây chính là đạo thống của đại tu sĩ Hóa Thần đấy!

Kế thừa đạo thống của Huyền Ngọc Đạo Tôn thì tương đương là có một cái bảo hộ —— —— tương lai nhất định có thể tu thành tu sĩ Hóa Thần!

Đây chính là mộng tưởng của tất cả tu sĩ trong thiên hạ!

Tuy nói tu thành Thần Linh mới là mục tiêu cuối cùng, thế nhưng từ khi Lâm Lang lão tổ tu thành Thần Linh về sau, đã hơn trăm vạn năm cũng không ai có thể thành thần, cho nên Thần Linh càng giống với một giấc mộng khó thể thực hiện.

Sau khi Tần Đình nghe xong, nhãn thần nhàn nhạt, không có một tia dao động.

Mỉm cười, nói khẽ: "Thật xin lỗi, vãn bối đã cô phụ hảo ý của tiền bối, vãn bối chỉ muốn đi theo đạo của chính mình."

Kế thừa đạo thống của Huyền Ngọc Đạo Tôn đương nhiên hắn sẽ được chiếu cố để bước vào cảnh giới Hóa Thần, nhưng kế thừa đạo thống Huyền Ngọc Đạo Tôn thì phải kế thừa đạo của hắn!

Rất rõ ràng, đạo của Huyền Ngọc Đạo Tôn cùng với đạo của Tần Đình không hề giống nhau.

Nếu kế thừa đạo thống của Huyền Ngọc Đạo Tôn, quá Đạo Trùng đột, sợ là ngày sau thành tựu có hạn, dừng bước ở cảnh giới Hóa Thần.

Chuyện này đối với người lấy mục tiêu thành thần như Tần Đình mà nói là điều không thể tiếp nhận.

Lại nói, việc bước vào cảnh giới Hóa Thần, đối với Tần Đình mà nói là chuyện tất nhiên, đương nhiên là không cần kế thừa đạo thống của Huyền Ngọc Đạo Tôn làm gì.

Huyền Ngọc Đạo Tôn nghe Tần Đình cự tuyệt, cũng không ngoài ý muốn.

Từ giây phút khi nhìn thấy Tần Đình hắn liền biết rõ đạo của người trẻ tuổi này và đạo của hắn không hề giống nhau.

Huyền Đạo Tôn mỉm cười nói: "Không sao, đạo khác biệt, mưu cầu khác nhau."

Lập tức lão than nhỏ nói: "Bây giờ ta bị tỉnh lại, đạo thần niệm này không chống được bao lâu nên phải tiêu tán, ngươi có cái gì muốn hỏi không?"

Tần Đình cúi đầu suy tư một hồi, ngẩng đầu hỏi: "Tiền bối, vì sao ngươi lại không thành thần?"

Huyền Ngọc Đạo Tôn hơi có chút ngoài ý muốn, lóe lên một tia dị sắc, thật sâu nhìn Tần Đình.

Hắn không nghĩ tới Tần Đình lại hỏi hắn vấn đề này.

Hắn vốn nghĩ, Tần Đình sẽ hỏi hắn về lăng mộ ở Đông Vương còn có chí bảo gì, hoặc là hỏi một chút vấn đề liên quan tới thần thông tâm pháp.

Thế nhưng không nghĩ tới, Tần Đình lại hỏi hắn vì cái gì mà không thành thần!

Vì cái gì mà không thành thần . . .

Mắt Huyền Ngọc Đạo Tôn lộ ra vẻ đìu hiu, thở dài nói: "Là bởi vì thiên địa hạn chế."

"Thiên địa hạn chế?" Hai mắt Tần Đình có vẻ ngưng trọng.

Huyền Ngọc Đạo Tôn khe khẽ thở dài: "Năm đó ta tu thành Hóa Thần, pháp lực nhục thân đã không khác gì Thần Linh, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể tu thành Thần Linh, là bởi vì thiên địa hạn chế."

Nhìn thần sắc Tần Đình vẫn không hiểu, Huyền Ngọc Đạo Tôn tiếp tục nói: "Con đường tu luyện là phải luyện hóa thiên địa linh khí, hấp thu vào trong thân thể."

"Nhưng mặc dù linh khí giữa thiên địa rất to lớn, lại không phải vô cùng vô tận, bao nhiêu năm qua, biết bao tu sĩ tu luyện, đã hấp thụ vô số linh khi từ trên trời xuống dưới đất."

"Bất quá, nếu một ngày tu sĩ chết đi, thân tử đạo tiêu, pháp lực trong thân thể sẽ tiêu tán, hóa thành linh khí trở về với thiên địa."

"Nhưng tu sĩ tuổi thọ thật dài, thọ nguyên ngàn năm vạn năm, một tu sĩ chết đi thì lại gia tăng thêm rất nhiều tu sĩ khác, cho nên ngày hôm nay linh khí trong thiên địa đã ít hơn rất nhiều so với thời Thượng Cổ."

"Mà muốn tu thành Thần Linh, đi lên thượng giới thì cần một lượng lớn linh khí ở thế giới này làm chèo chống, chỉ là từ trăm vạn năm trước sau khi Lâm Lang lão tổ tu thành Thần Linh, linh khí giữa thiên địa liền không cách nào chèo chống giúp người khác trở thành Thần Linh đi lên thượng giới."

Tần Đình bỗng nhiên nhíu mày hỏi: "Tiền bối, nếu ta cưỡng ép tu thành Thần Linh, có thể thành công hay không?"

Nghe yêu cầu của Tần Đình, Huyền Ngọc Đạo Tôn khe khẽ thở dài, đạo mà người trẻ tuổi này tu quả nhiên là vô tình. Điều hắn hỏi không phải nếu hắn cưỡng ép tu thành Thần Linh thì có thể gây nên ảnh hưởng gì với thế giới này hay không, mà là hỏi hắn có thể cưỡng ép tu thành Thần Linh hay không.

Trong mắt người trẻ tuổi này, căn bản cũng không cân nhắc qua sự tồn vong của toàn bộ sinh linh trên thế giới.

Huyền Ngọc Đạo Tôn lắc đầu nói: "Nếu cưỡng ép tu thành Thần Linh, chỉ sợ thế giới này cũng sẽ sụp đổ."

"Cho nên thiên đạo mới sinh ra gông xiềng, ngăn trở bước cuối cùng của bất luận người nào muốn tu thành Thần Linh."

Tần Đình im lặng, gông xiềng thiên địa hắn chưa từng nghe nói qua, chẳng lẽ đây là lí do mà trải qua trăm vạn năm qua không có người nào tu được thành Thần Linh?

0.15628 sec| 2405.422 kb