Nhìn đạo thần niệm hóa thân cuối cùng còn lưu lại trên đời của Huyền Ngọc Đạo Tôn hoàn toàn sụp đổ, trên mặt Tần Đình hiện lên một tia cười lạnh.

Mặc dù Huyền Ngọc Đạo Tôn sở hữu tu vi thông thiên, thậm chí cũng đã đi tới bước cuối cùng thành thần, nhưng thật sự là quá cổ hủ!

Thiên địa hạn chế?

Trò cười!

Chỉ cần khôi phục linh khí đến một trình độ nhất định, tự nhiên sẽ biến mất.

Buồn cười nhất là vị Huyền Ngọc Đạo Tôn này chỉ bởi vì cố kỵ tính mạng phàm nhân mà phải kẹt lại ở bước cuối cùng này, cuối cùng tọa hóa.

Thật sự là ngu xuẩn!

Tu hành là một thứ, lúc đầu chính là một chữ tranh!

Tranh với trời, tranh với người !

Vạn vật đều là quân cờ!

Chúng sinh tính là cái gì? Tu vi đến một bước này, nhục thân và pháp lực đều đã có khác biệt rất lớn với phàm nhân.

Nghiêm chỉnh mà nói, tu sĩ cao cấp và phàm nhân không phải là cùng một chủng tộc.

Tạo ra loạn thế, khiến số lượng lớn tu sĩ tử vong, linh khí lại trở về với thiên địa, từ đó khiến gông xiềng thiên địa biến mất.

Phương pháp này, Huyền Ngọc Đạo Tôn không thể chưa từng nghĩ đến, chỉ là hắn không dám!

Nhưng Tần Đình lại dám!

Với hắn mà nói, phàm nhân tính là cái gì, chỉ là sâu kiến mà thôi, tu sĩ cũng tính là cái gì, chỉ là quân cờ mà thôi.

Tạo ra loạn thế, Tần Đình sớm đã làm ở Đông Hoang.

Năm đó hắn vì tư dục bản thân, vì muốn thu hoạch Vô Thượng Kinh Điển của Nguyên Thủy Môn và Cổ Thần Cung, mới làm bùng lên cuộc hỗn chiến giữa ba đại thánh địa.

Trận chiến kia, có thể gọi là loạn thế mà mấy chục vạn năm trước đến nay ở Đông Hoang chưa từng có!

Vô số tu sĩ chiến tử, vô số quốc gia bị đánh thành tử địa, bởi vì trận hạo kiếp này mà phàm nhân chết đi không biết có bao nhiêu ức vạn.

Thậm chí sau trận chiến này, toàn bộ nhân số của Đông Hoang cũng giảm đi một phần mười!

Không có loại giác ngộ này, cũng khó trách vì sao Huyền Ngọc Đạo Tôn lại kẹt tại một bước cuối cùng lâu như vậy mà vẫn không thành thần, cuối cùng phải tọa hóa.

Thành thần, không chỉ riêng là thiên phú cao là có thể thành công.

Tần Đình cũng đã nghe qua, trước khi Lâm Lang Tiên Cảnh lão tổ thành thần, cũng đã là một vị sát thần ở Trung Châu.

Nắm giữ ngôi vị đệ nhất Trung Châu hơn mấy vạn năm, không biết rõ đã có bao nhiêu đại phái chưởng giáo chết dưới tay Lâm Lang lão tổ.

Bây giờ suy nghĩ một chút, vị Lâm Lang lão tổ kia trước khi thành thần điên cuồng giết chóc, cũng không chỉ bởi vì thảo phạt những kẻ không tuân theo hiệu lệnh môn phái của hắn.

Tần Đình lắc đầu mỉm cười, chợt phát hiện giữa khe nứt hình thành sau khi chém đài sen thành hai nửa, có một quyển trục. Tần Đình vung tay lên một cái, cầm quyển trục lên, hơi dò xét một chút, trên mặt hiện lên một nụ cười.

Quyển trục này, lại là tu hành tâm pháp của Huyền Ngọc Đạo Tôn « Huyền Ngọc Kinh »!

Huyền Ngọc Đạo Tôn cả đời mang thân phận tán tu, không có thế lực ở sau lưng ủng hộ, lại có thể tu thành cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong.

Ở trong đó, đương nhiên đại bộ phận đều phải quy công cho bộ Huyền Ngọc Kinh này.

Tần Đình xem xét qua, liền có thể cảm giác được bộ Huyền Ngọc Kinh này là một bộ tâm pháp cao cấp cực kì huyền diệu.

Thậm chí không thua gì Triều Thiên Quyết! Xem ra Huyền Ngọc Đạo Tôn là muốn đặt chí bảo trân quý nhất của lão ở trong đài sen, ở nơi này chờ đợi người thừa kế lý tưởng của mình.

Chỉ tiếc, hắn lại không chờ được người có thể kế thừa đạo thống của mình.

Mà lại chờ được Tần Đình.

Cuối cùng rơi vào kết cục một đạo thần niệm cuối cùng cũng bị Tần Đình phá hủy, hoàn toàn biến mất trên thế giới này.

Mà nhất mạch đạo thống của Huyền Ngọc Đạo Tôn cũng đoạn tuyệt trong tay Tần Đình.

Trong lòng Tần Đình có chút vui vẻ, xem ra lần này đi đến lăng mộ Huyền Ngọc Đạo Tôn tu hành thu hoạch không ít thứ có giá trị.

Thu hoạch lớn nhất không phải bộ Huyền Ngọc Kinh này, mà là việc liên quan tới gông xiềng thiên địa!

Biết rõ sự việc về gông xiềng thiên địa, Tần Đình liền có thể sớm chuẩn bị, chờ đợi đến lúc hắn thành thần liền có thể thuận lợi đi lên thượng giới!

Những thần dược kia nhìn thấy Tần Đình phá hủy thần niệm hóa thân của Huyền Ngọc Đạo Tôn, sợ hãi run rẩy, rốt cuộc ý thức được người này không phải là người tốt, oa oa kêu to!

Trên mặt Tần Đình hiện lên ý cười ôn hòa, nhìn những thần dược kia. Nói khẽ: "Còn phải đa tạ các ngươi dẫn ta tới nơi này, nếu không ta cũng sẽ không thu hoạch được nhiều thứ hay ho như thế."

"Cho nên, ta muốn ban thưởng cho các ngươi."

"Phần thưởng chính là, được ta luyện hóa!"

Hai mắt Tần Đình lóe lên dị sắc, hắn vung tay lên một cái, nắm lấy những thần dược kia, đưa chúng nó vào trong Thần Phủ, chuẩn bị về sau luyện hóa.

Nếu là linh dược bình thường, Tần Đình tâm tình tốt một chút, nói không chừng còn sẽ buông tha cho chúng.

Bất quá những thần dược này cực kì trân quý, nếu luyện hóa bọn chúng, chỉ sợ tu vi cảnh giới của hắn sẽ nâng cao thêm một bước!

Cho nên, Tần Đình đương nhiên sẽ không phung phí của trời.

Muốn trách, thì trách các ngươi thực lực quá yếu mà tác dụng lại cực lớn đi.

Ở thế giới này, yếu ớt chính là cái tội!

Tần Đình quay người rời khỏi đại điện, bay ra bên ngoài cung điện.

Mất đi chủ nhân thần niệm hóa thân trấn giữ, tòa cung điện này bắt đầu sụp đổ, dần dần tiêu tán.

Tần Đình đứng chắp tay, mặt không thay đổi nhìn hết thảy mọi thứ, bỗng nhiên mỉm cười.

Đa tạ, Huyền Ngọc tiền bối.

0.26411 sec| 2414.281 kb