Tần Đình cũng cảm thấy một cỗ khí tức sinh mệnh ập tới, muốn hóa mình thành thực vật.

Tần Đình hừ lạnh một tiếng, pháp lực nổi lên, đánh cho cỗ khí tức sinh mệnh này xơ xác cả ra

Mà những kẻ tu vi không cao đều nhao nhao kêu thảm, dần dần hóa thành từng cái cây.

Đông đảo cường giả nhao nhao phản ứng, thi triển thủ đoạn, đẩy khí tức sinh mệnh ra.

Bất quá vẫn không ngừng có người bị khí tức sinh mệnh đồng hóa, biến thành cây cối.

Ở chỗ này có rất nhiều cao nhân tiền bối, tuyệt đối có thực lực cứu ra mấy kẻ tu vi yếu kém kia, nhưng không người nào xuất thủ, đều lạnh lùng nhìn bọn hắn biến thành cây cối.

Cho dù Tây Vân Phật Đà của Kim Cương Tông cũng là như thế, Kim Cương Tông chính là thánh địa Phật đạo, nghe nói đệ tử đều có tâm địa Bồ Tát.

Thế nhưng vị Tây Vân Phật Đà này chỉ là vẻ mặt thương hại, trong lòng không ngừng thở dài, nhưng không chịu xuất thủ, chỉ nhắm mắt niệm kinh.

Một vị cường giả Rốt cuộc ngăn cản không nổi khí tức sinh mệnh xâm nhập, sắp hóa thành cây cối, hắn nhìn về phía Tây Vân Phật Đà cao giọng nói: "Phật Đà! Cứu ta với!"

Tây Vân Phật Đà Rốt cuộc mở hai mắt ra, thương hại nhìn hắn, thở dài: "Thí chủ, đây là vận mệnh an bài. Ngươi an tâm đi đi."

Lập tức, trong miệng niệm kinh siêu độ.

Vị cường giả kia tuyệt vọng vô cùng, cuối cùng hóa thành một gốc cây.

Chỉ cần bước vào nơi đây, chính là đối thủ cạnh tranh, chính là địch nhân, không cho chỗ cho thương hại !

Đây chính là thế giới tu chân tàn khốc, Tây Vân Phật Đà tu phật, trong ngày thường danh tiếng truyền xa, tâm địa như Bồ Tát.

Thế nhưng một khi dính đến lợi ích của mình, vị Phật Đà này cũng mất đi tâm địa Bồ Tát, trở nên lãnh khốc vô tình!

Rốt cuộc, cỗ khí tức sinh mệnh kia dần dần tiêu tán, mà mấy trăm cường giả ở đây, đã có trên trăm người đã hóa thành cây cối, cùng vùng rừng rậm này hòa làm một thể.

Bỗng nhiên, một vị cường giả Thần Cung Cảnh kinh nghi nói: "Những cây cối bên trong vùng rừng rậm này, chẳng lẽ đều là..."

Dứt lời, đám người rùng mình một cái, không suy nghĩ thêm nữa. Khí tức sinh mệnh tán đi, tòa cung điện kia bỗng nhiên mở rộng cửa, đám người nhìn lại, liền thấy trong đại điện, tri âm tri kỷ, hồ nước hải dương cái gì cần có đều có cả.

Một vị cường giả thấp giọng nói: "Huyền Ngọc Đạo Tôn mang nguyên một tòa đại lục vào trong cung điện sao? "

Nhìn vào một hẻm núi sâu, con mắt đám người đột nhiên ngừng lại, hô hấp có chút gấp rút.

Bên trên hẻm núi, có thác nước chảy xiết. Phía dưới thác nước là đầm nước, trong đó có vài gốc linh dược đang sinh sống.

Vài gốc linh dược tu luyện như thể tu sĩ, đạo văn hiện lên, linh khí trong không khí dũng mãnh không ngừng lao tới bên trong linh dược, có chút hùng vĩ.

Mà những gốc linh dược này cũng không ngừng tuôn ra khí tức sinh mệnh, tản ra ngoài ngoại giới.

Xem ra cỗ khí tức sinh mệnh kinh khủng lúc nãy, chính là do những linh dược này phát ra, chỉ là đại điện đóng chặt vô số năm, khí tức sinh mệnh đã nồng đậm đến một tình trạng cực kì khủng bố.

Đại điện bỗng nhiên mở ra, những luồng khí tức sinh mệnh đã góp nhặt vô số năm đột nhiên bùng phát, cho nên mới tạo thành thảm trạng.

Hiện tại, những linh dược này phát ra khí tức sinh mệnh có chút ôn hòa, đối với người tu luyện cũng cực kỳ hữu dụng.

Nếu có thể tu luyện ở bên cạnh những linh dược này, được những khí tức sinh mệnh kia ôn dưỡng, nhục thân của mình sẽ cường hóa đến một cái tình trạng không thể tưởng tượng nổi !

Mà dược lực những linh dược này hóa thành đạo văn, thậm chí một bộ phận dược lực đã ngưng tụ thành đạo thì(?), tạo thành Thần Cung!

Trong lòng mọi người nhấc lên sóng to gió lớn, linh dược Thần Cung Cảnh?

Thật sự là chưa từng nghe thấy!

Những linh dược này có thể tu luyện như tu sĩ, nói rõ đã gần như mở ra linh trí, những linh dược này đã thoát ly phạm trù linh dược, phải gọi bọn chúng là thần dược!

Đám người thấy hai mắt tỏa sáng, những cái này đều là thần dược a, có thể thuyết phục chúng đi theo, về sau chỉ sợ tu sĩ sẽ đột nhiên bạo tăng vô số pháp lực!

Thậm chí có thể trực tiếp đột phá cảnh giới!

Không chỉ là những cường giả Thần Cung Cảnh cảm thấy vô cùng phấn chấn, đến cả các đại năng Hư Thần như Bàng Hồng Chân Nhân, Đông Thừa Hoàng Đế. Tây Vân Phật Đà cũng cảm thấy hô hấp trầm trọng hơn mấy phần.

Có được thần dược, bọn hắn nói không chừng cũng có thể đột phá cảnh giới, bước vào Hóa Thần Cảnh!

Trong mắt Tây Vân Phật Đà lóe lên dị sắc, mỉm cười nói: "A di đà phật, vật này hữu duyên với Phật Môn."

Dứt lời, bỗng nhiên một đại phật kim quang chói mắt từ mi tâm của hắn xông ra, sừng sững đứng giữa thiên địa.

Đại phật vẻ mặt từ bi, mỉm cười, quanh thân có vô số La Hán hộ pháp, duỗi ra một cái cự chưởng, chộp tới mấy gốc thần dược kia!

Ầm ầm!

Một cái đại đỉnh bay tới, hất cự chưởng chệch ra, tiếu dung trên mặt Tây Vân Phật Đà không thay đổi, chỉ là trong mắt lóe lên sát cơ.

Quay người nhìn lại, liền thấy Bàng Hồng Chân Nhân cầm đại đỉnh trong tay, mặt không chút thay đổi nói: "Tây Vân đạo hữu không khỏi quá vội vàng, muốn ăn một mình sao?"

Đông Thừa Hoàng Đế cũng đứng chắp tay, thản nhiên nói: "Đúng vậy, Tây Vân đạo hữu muốn thu lấy những thần dược này, trước tiên phải hỏi chúng ta có đáp ứng hay không đã chứ!"

Hai vị Hư Thần còn lại, Tiền trưởng lão của Xuất Vân Thành cùng lão tổ Lệ gia cũng cười lạnh, thần sắc bất thiện.

Trong lúc nhất thời, giương cung bạt kiếm!

0.12874 sec| 2406.047 kb