Tần Đình mặt không biểu tình, một đạo hào quang từ lòng bàn tay bắn ra ngoài, hào quang như là nộ long quét ngang, trong nháy mắt đánh cho tòa ngọc đài màu xanh vỡ nát!

Vô số hạt ánh sáng ở bên trong hào quang rung chuyển, bộp một tiếng như là mưa rơi kéo xuống.

Thanh Ngọc Đạo Nhân căn răng trừng mắt, đạo văn tuôn ra, khí huyết dâng lên, làn da sáng chói như ngọc.

Hắn hóa thành cự nhân thân cao vạn trượng, đưa bàn tay chộp tới Tần Đình.

Tần Đình nâng lên bàn tay, vô số đạo văn ngưng tụ ở đỉnh đầu Thanh Ngọc Đạo Nhân, tạo thành một đại thủ khổng lồ, uy năng bành trướng kinh người, như là một cái bảo ấn!

Lật tay úp xuống, cái đại thủ khổng lồ trong nháy mắt hung hăng đánh xuống Thanh Ngọc Đạo Nhân.

Ầm ầm!

Song chưởng hai người va vào nhau, cả người Thanh Ngọc Đạo Nhân bịch một tiếng, nổ tung ra, huyết vụ tung tóe, xương cốt toàn thân đứt gãy, trực tiếp bị đụng thành một bãi bùn nhão!

Một cường giả Thần Cung đỉnh phong, trực tiếp bị Tần Đình tung một chưởng vỗ chết!

Tê!

Đông đảo cường giả nhao nhao hít vào một ngụm khí lạnh.

Huyền Thiên Thánh Tử chính là đệ nhất nhân thế hệ trẻ, xưa nay vô địch cùng cảnh giới, chuyện này bọn hắn đều biết.

Nhưng vô địch cùng cảnh giới này đều chỉ là trong thế hệ trẻ.

Thanh Ngọc Đạo Nhân thì khác, hắn đã tung hoành Trung Châu hơn ngàn năm, không biết trải qua bao nhiêu lần ác chiến.

Kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú, bình thường các cường giả Thần Cung Cảnh trẻ tuổi căn bản không phải đối thủ của hắn.

Thế nhưng một cao thủ như vậy, lại bị Huyền Thiên Thánh Tử tung một chưởng vỗ chết?

"Huyền Thiên Thánh Tử, thật mạnh!"

"Thanh Ngọc Đạo Nhân chính là cường giả thế hệ trước a, thế mà không đỡ nổi một chiêu."

Trong mắt Bàng Hồng Chân Nhân cùng Tây Vân Phật Đà và các Hư Thần đại năng cũng lộ ra dị sắc, Thanh Ngọc Đạo Nhân đã nửa chân đạp vào Hư Thần Cảnh, thực lực không yếu, đến cả bọn hắn cũng cần dùng thêm thủ đoạn.

Không nghĩ tới lại bị Huyền Thiên Thánh Tử miểu sát!

Có điều bọn họ cũng không quá để ở trong lòng, nói cho cùng, vẫn là Thanh Ngọc Đạo Nhân không đủ mạnh.

Tây Vân Phật Đà tụng phật hiệu ba lần, cười nói: "Thiện tai thiện tai, Thanh Ngọc thí chủ bây giờ hồn đã về Tây Thiên cực lạc, những thần dược này chúng ta liền thu đi."

Không ít cường giả lộ vẻ vẻ không cam lòng, những đại năng Hư Thần trực tiếp liền phân phối xong danh ngạch, bọn hắn sao có thể cam tâm.

Nhưng thi cốt Thanh Ngọc Đạo Nhân đang ở trước mắt, bọn hắn cũng không dám dị nghị câu nào.

"Chậm đã."

Bỗng nhiên một thanh âm vang lên.

Đám người nhìn lại, phát hiện lại là Huyền Thiên Thánh Tử mở miệng ngăn cản! Tây Vân Phật Đà quay người cười nói: "Không biết Huyền Thiên Thánh Tử còn có chuyện gì?"

Tần Đình mặt mỉm cười, nói khẽ: "Những thần dược này, ta muốn hết. Chư vị tiền bối, các ngươi có thể đi."

Lời vừa nói ra, đám người ồn ào!

Cường giả ở đây nhao nhao dùng ánh mắt không thể tin nhìn về phía Huyền Thiên Thánh Tử, Huyền Thiên Thánh Tử, vậy mà muốn hưởng hết những thần dược này a.

Thế nhưng là, đây chính là năm vị đại năng a!

Tiếu dung trên mặt Tây Vân Phật Đà dần dần biến mất, sắc mặt âm trầm, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Huyền Thiên Thánh Tử đang nói giỡn à?"

Lão tổ Lệ gia càng là cười lạnh một tiếng: "Huyền Thiên Thánh Tử, đừng tưởng rằng đánh chết một Thanh Ngọc Đạo Nhân liền có thể xem thường cường giả thế hệ trước như chúng ta, hắc hắc, chờ ngươi bước vào Hư Thần Cảnh rồi nói sau!"

Bàng Hồng Chân Nhân cũng thản nhiên nói: "Huyền Thiên Thánh Tử, đừng có được một bước lại muốn tiến thêm một thước."

Tiền trưởng lão cùng Đông Thừa Hoàng Đế dù không nói chuyện, nhưng cũng nở nụ cười lạnh, thần sắc bất thiện.

Tần Đình mỉm cười, nhãn thần đạm mạc, nói khẽ: "Xem ra chư vị tiền bối là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt a."

Ầm ầm!

Tây Vân Phật Đà giận dữ, quát: "Xem ra ta phải lĩnh giáo năng lực Huyền Thiên Thánh Tử một lần!"

Hắn vẫn luôn tỏ vẻ mỉm cười, như thể cao nhân đắc đạo. Tựa hồ bất cứ chuyện gì cũng sẽ không làm hắn tức giận.

Bây giờ nổi giận, lại kinh khủng như la sát, giọng nói như chuông đồng, không thể nói là không dọa người.

Đại năng Hư Thần nổi giận, vô cùng kinh khủng!

Đông đảo cường giả vội vàng lui ra phía sau, để tránh bị tai bay vạ gió.

Tây Vân Phật Đà tụng một tiếng phật hiệu.

"A Di Đà Phật!"

Tần Đình chỉ cảm thấy trong mắt xuất hiện một đại phật kim quang lóng lánh, giữa thiên địa chỉ còn lại một đại phật này, mà bản thân mình trở nên cực kì nhỏ bé.

Hai mắt Tần Đình không bận tâm, vô hỉ vô bi, dị tượng trước mắt liền ầm ầm biến mất không thấy gì nữa.

Tây Vân Phật Đà nhìn thấy Huyền Thiên Thánh Tử tuỳ tiện liền thoát khỏi tâm linh trấn áp của mình, trong lòng run lên.

Đạo tâm thật mạnh!

Phải biết rằng, hắn là phật tu, con đường phật đạo coi trọng nhất là tu tâm.

Huống chi hắn là đại năng Hư Thần, đạo tâm đã tu luyện đến tình trạng đăng phong tạo cực, gặp được cường giả bình thường, một tiếng phật hiệu ẩn chứa tâm linh trấn áp, là có chấn nát đạo tâm đối phương, biến thành khôi lỗi của mình.

Thế nhưng vị Huyền Thiên Thánh Tử này, thế mà không bị ảnh hưởng chút nào.

Vậy chẳng phải là nói, vị Huyền Thiên Thánh Tử này đã có tâm cảnh viên mãn, cấp bậc đạo tâm còn cao hơn mình?

Làm sao có thể? !

Tần Đình nhìn dị tượng bị đánh tan, mặt mỉm cười: "Tiền bối, với chút năng lực ấy của ngươi thì tốt nhất vẫn là cút đi, ta sợ sẽ lỡ tay đánh chết ngươi."

Trên mặt là nụ cười ôn hòa, ngữ khí cũng nho nhã lễ độ, nhưng khi nói ra lại vô cùng kiêu ngạo.

0.05120 sec| 2417.734 kb