Trung Châu, Vân Ninh Đảo.

Liễu trưởng lão nhìn thấy Tần Đình và Quân Đình Phi trở về, gương mặt già nua nhanh chóng cười lên rạng rỡ.

Ngữ khí của Liễu trưởng lão khoa trương vô cùng, cười nói: "Lần này công tử có thể nói là lại tiếp tục uy chấn Trung Châu rồi!"

"Lấy cảnh giới Thần Cung nghiền ép ngũ đại Hư Thần, hiện tại ở Trung Châu không ai không biết, không người nào không hay!"

"Tiện tay một cái liền hôi phi yên diệt, uy danh truyền tụng tứ phương!"

Tần Đình nghe được Liễu trưởng lão kia vỗ mông ngựa, không nói lời nào.

Năm đó Liễu trưởng lão nói như thế nào cũng là trưởng lão thực quyền trấn thủ một phương, hiện tại sao lại biến thành một tên lộng thần rồi.

Liễu trưởng lão nhìn thấy ý cười trên mặt Quân Đình Phi, nhãn thần nhất chuyển, cười nói: "Vị này hẳn là Lâm Lang Thánh Nữ danh chấn thiên hạ!"

"Nghe đồn Lâm Lang Thánh Nữ chính là mỹ nhân tuyệt sắc Trung Châu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền!"

"Ha ha, cùng công tử nhà ta, thật sự là một đôi trời sinh."

Tần Đình có chút mất kiên nhẫn, cau mày nói: "Đủ rồi, Liễu trưởng lão, mau an bài cho Đình Phi một chỗ trong cung điện."

Liễu trưởng lão nghe được công tử nhà mình gọi nữ tử xinh đẹp này là Đình Phi, biết ngay quan hệ giữa hai người cực kỳ mật thiết, thần sắc ấm vị nhìn hai người một chút.

Lúc này vẫn chưa thỏa mãn nhưng vẫn mỉm cười một cái rồi cáo từ rời đi.

Trên đường, Liễu trưởng lão kìm lòng không được ngâm nga tiểu khúc, trên mặt tràn đầy xuân phong đắc ý.

Trên thực tế, Liễu trưởng lão gần đây cũng quả thật là xuân phong đắc ý.

Cái gọi là tể tướng trước cửa quan tam phẩm*, huống chi hắn còn là đại quản gia của Huyền Thiên Thánh Tử?

((*) Ý nói là Tể tướng gần với quan tam phẩm còn Phúc công công lại là tâm phúc của hoàng thượng ấy.)

Làm tổng quản của Vân Ninh Đảo, không biết rõ có bao nhiêu chưởng giáo đại phái Trung Châu muốn kết giao với hắn.

Cường giả Thần Cung uy phong ngoại giới, ở trước mặt tu sĩ Thần Đài như hắn, cũng không thể không cung kính, nói chuyện cũng phải ăn nói khép nép, chỉ sợ chọc phải vị Huyền Thiên Thánh Tử kia.

Nghĩ đến cái này, trong lòng Liễu trưởng lão liền một trận thoải mái.

Người sống đến nước này, quả là đáng giá!

Nghĩ đến cái này, Liễu trưởng lão bỗng nhiên lại có chút cảm thán.

Năm đó hắn chỉ là trưởng lão ở một thành nhỏ gần biên giới, tu vi cũng chỉ là cảnh giới Thần Thông bình thường.

Từ sau khi gặp công tử, vận mệnh của hắn liền được sửa lại, bây giờ còn trở thành nhân vật có mặt mũi ở Trung Châu, thật là làm cho hắn có cảm giác đây là mộng ảo không chân thực.

Quân Đình Phi lộ vẻ cổ quái đưa mắt nhìn Liễu trưởng lão rời đi, mỉm cười nói: "Không nghĩ tới bên cạnh Tần huynh lại còn có diệu nhân như vậy."

Tần Đình bất đắc dĩ lắc đầu, dù sao Liễu trưởng lão cũng là lão nhân theo hắn đã lâu, tuy rằng hắn lãnh khốc vô tình, nhưng vẫn có chút hoài niệm.

Lúc này, bỗng nhiên một thân ảnh kiều mị rơi vào trong ngực Tần Đình.

Chính là Bạch Linh lâu rồi không gặp!

Bạch Linh ôm Tần Đình, đầu tựa vào trong ngực hắn, dùng sức dán vào người hắn, thật lâu sau, mới nâng lên khuôn mặt tuyệt mỹ ủy khuất nhìn Tần Đình.

Nàng bĩu môi nói: "Công tử, ngươi lại không mang Bạch Linh đi."

Tần Đình cười ha ha một tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Linh.

Trên thế giới này bất kỳ một nữ nhân nào cũng không thể kiềm chế được trước những thứ đáng yêu, Quân Đình Phi cũng không ngoại lệ.

Nhìn thấy Bạch Linh khả ái như thế, Quân Đình Phi cũng sinh lòng yêu thích, sờ sờ lên tóc nàng.

Bạch Linh quay đầu nhìn Quân Đình Phi một chút, nhưng lại vượt khỏi dự kiến của Tần Đình là Bạch Linh lại không phản kháng.

Tựa hồ đối với Quân Đình Phi sinh ra hảo cảm.

Điều này khiến Tần Đình cảm thấy có chút lạ lẫm, xưa nay Bạch Linh đối với người thân cận với hắn, đến cả Lý Quân Ninh hay Chu Bình Nguyệt cũng không có được sắc mặt ôn hòa.

Bây giờ lại đối với Đình Phi tràn đầy thiện ý.

Phải biết rõ, Bạch Linh chính là thần thú Chân Long, thân là thần thú Chân Long kiêu ngạo, đối với nàng nhân loại chẳng qua chỉ là sâu kiến mà thôi.

Ngoại trừ chủ nhân là Tần Đình, xưa nay đều xem thường các nhân tộc khác.

Xem ra bí mật trên người Quân Đình Phi, còn xa hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. . .

Chỉ chớp mắt nửa tháng đã đi qua, trong thời gian này Tần Đình vẫn trò chuyện luận đạo với Quân Đình Phi.

Hai người đều có thiên tư cao nhất, cũng thu hoạch được nhiều thứ có giá trị, mà tình cảm giữa hai người, cũng tựa hồ sâu sắc thêm không ít.

Bất quá dù sao Quân Đình Phi cũng là Thánh Nữ Lâm Lang Tiên Cảnh, lần này tiến đến lăng mộ Huyền Ngọc Đạo Tôn lịch luyện, đương nhiên là phải chuẩn bị để trở về tông môn báo cáo.

Ở Vân Ninh Đảo mấy ngày liền cáo từ rời đi.

Bất quá Vân Ninh Đảo cách Lâm Lang Tiên Cảnh cũng không xa, cho nên cũng không tính là xa cách lắm.

Sau khi Lâm Lang Thánh Nữ rời đi, Tần Đình cũng tuyên bố bế quan.

Vấn đề tu hành, xưa nay Tần Đình đều không dám lười biếng, đi ngược dòng nước, đạo lý không tiến tắc thối, hắn so với ai khác đều hiểu rõ.

Thượng thiên đã cho hắn thiên phú cao như vậy, nếu không cố gắng tu hành, chẳng phải là phung phí của trời sao?

Vả lại, hắn cũng muốn xem xem sau khi luyện hóa những thần dược kia, cộng thêm dung hợp Huyền Ngọc Kinh, thực lực của hắn đến tột cùng sẽ đạt được tình trạng gì.

Tần Đình vô cùng chờ mong. . . . .

0.05431 sec| 2409.672 kb