Ma đạo!

Hai mắt Tần Đình nhắm lại, không hề lạ lẫm với cái từ ma đạo này.

Con đường tu hành, đại đạo ba ngàn, ma đạo cũng là một đạo trong đó.

Trong ấn tượng của thế nhân, ma đạo là tà ác, thật ra không phải vậy.

Ban đầu ma đạo cũng là một loại phương pháp tu hành, coi trọng bản tâm tự tại, là một loại phương thức xử sự không theo luân lý thế tục, phóng đãng không bị trói buộc, siêu thoát luân hồi.

Nhưng tâm pháp ma đạo phần lớn đều là đi ngược luân thường, động một cái là cần máu tươi phàm nhân làm vật dẫn, có chút tàn nhẫn.

Hơn nữa ma đạo cũng không ước thúc bản tâm tu sĩ, tu sĩ tu luyện ma đạo, tu vi tiến bộ quá nhanh, tâm cảnh không vững, rất dễ mất đi thần trí, tẩu hỏa nhập ma.

Cho nên, cho tới bây giờ, ma đạo đã trở thành đại danh từ đại biểu cho tà ác.

Mà tu sĩ ma đạo cũng là tồn tại người người đòi tru diệt!

Thời đại Viễn Cổ, bởi vì tu ma đạo tiến bộ nhanh, cho nên vô số tu sĩ dấn thân vào ma đạo, thế giới gần như trở thành thiên hạ của ma đạo.

Mà sau đó, tu sĩ tu hành đạo khác liên hợp lại, tự xưng Huyền Đạo, hợp lực diệt sát ma đạo, sau đó không ngừng chèn ép tu sĩ ma đạo.

Cho nên hiện giờ mặc dù ma đạo vẫn còn tồn tại, nhưng lại không chút danh tiếng, tông môn ma đạo đã không còn, những gì còn lại chỉ là ma đạo tán tu trốn tránh ẩn núp mà thôi.

Không ngờ một vạn năm trước, Trung Châu lại xảy ra chuyện ma đạo phản công, xem ra vị Tà Thần kia quả thực rất lợi hại.

Liễu Nguyên Hạo tiếp tục nói: "Sau khi ma đạo chiếm cứ nửa giang sơn Trung Châu, rốt cuộc mấy đại thánh địa Trung Châu không thể ngồi yên nữa, các thánh địa Ngọc Tiêu Cung, Thiên Phủ, Bạch Ngọc Kinh, Đan Hà Cung, Kim Cương Tông đều xuất thủ!

"Chẳng qua lúc đó ma đạo đã có thành tựu, hơn nữa có ma đạo lão tổ Tà Thần tọa trấn, mấy đại thánh địa Trung Châu bị đánh cho liên tục bại lui."

"Thậm chí Phong chân nhân, lão chưởng giáo Ngọc Tiêu Cung lúc ấy là đại tu sĩ Hóa Thần Cảnh cũng trọng thương vẫn lạc! Mà cao thủ các thánh địa khác cũng thương vong thảm trọng."

"Cho nên mấy đại thánh địa cùng nhau đi tới Lâm Lang Tiên Cảnh, hi vọng Ngọc Hoàng Chân Nhân có thể xuất thủ."

Ánh mắt Tần Đình ngưng lại, Ngọc Hoàng Chân Nhân.

Hắn đã từng tiếp xúc cự ly gần với Ngọc Hoàng Chân Nhân, vị Ngọc Hoàng Chân Nhân này đúng là người có tu vi Thông Thiên, cường giả gần thần, thực lực sâu không lường được.

Nhưng xưa nay Lâm Lang Tiên Cảnh không hỏi thế sự, là vùng đất được Thần Linh phù hộ, dù Trung Châu bị ma đạo chiếm lĩnh, địa vị của Lâm Lang Tiên Cảnh cũng sẽ không thay đổi. Vẫn sẽ là thánh địa đệ nhất Trung Châu, đứng ở thế bất bại, đây chính là chỗ tốt khi có Thần Linh phù hộ!

Ngọc Hoàng Chân Nhân lựa chọn ra tay, xem ra vị Tà Thần này cũng mang đến không ít áp lực cho Lâm Lang Tiên Cảnh.

Liễu Nguyên Hạo tiếp tục nói: "Sau khi Ngọc Hoàng Chân Nhân rời núi đã đại chiến ba tháng cùng Tà Thần, đánh nát không biết bao nhiêu quốc gia hoàng triều, cuối cùng đã đánh bại Tà Thần."

"Nhưng Tà Thần không hổ là cao thủ tuyệt thế cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong, cường giả gần thần, mặc dù Ngọc Hoàng Chân Nhân đánh bại Tà Thần, nhưng lại không có cách nào giết chết được hắn."

"Nghe đồn nhục thân linh hồn của Tà Thần đều không khác gì Thần Linh, cho nên ngay cả Ngọc Hoàng Chân Nhân cũng không thể giết chết Tà Thần, chỉ có thể trấn áp hắn."

Tần Đình nhíu mày lại: "Trấn áp?"

Liễu Nguyên Hạo gật đầu nói: "Ngọc Hoàng Chân Nhân mời tứ đại trận pháp thế gia Trung Châu lúc ấy là Lý gia, Vân gia, Đông Gia, Khang gia cùng bày ra Phong Cấm Đại Trận, phong ấn Tà Thần tại nơi nào đó."

"Tứ đại trận pháp thế gia lại chia đạo bàn giải phong ấn làm bốn mảnh, mỗi nhà thủ hộ một phần mảnh vỡ đạo bàn.

Tần Đình khẽ gật đầu, trận pháp nhất đạo có phong có giải, như là đạo Âm Dương, cùng tồn tại song song.

"Sau khi Tà Thần bị trấn áp, ma đạo như rắn mất đầu, nhanh chóng bị tiêu diệt, chỉ có thể ẩn nấp kéo dài hơi tàn."

"Nhưng trong ma đạo có một tin đồn."

Tần Đình hỏi: "Tin đồn gì?"

Liễu Nguyên Hạo nói: "Nghe đồn chỉ cần tập hợp đủ bốn mảnh đạo bàn liền có thể giải trừ phong ấn cho Tà Thần, nhưng đây chỉ là lời đồn trong đám tán tu ma đạo, cụ thể thế nào thì không rõ."

"Huống hồ tứ đại trận pháp thế gia kia đều có Hư Thần đại năng tọa trấn, thế lực ma đạo còn sót lại không chút thành tựu, đương nhiên là không thể lấy được mảnh vỡ đạo bàn."

"Mà Ma thần đã bị phong ấn vạn năm, không có linh khí, nói không chừng cũng đã vẫn lạc."

Liễu Nguyên Hạo vừa cười vừa nói: "Việc này đã qua vạn năm, chuyện Tà Thần đã sớm bị thế nhân lãng quên, đừng bảo là người đại lục khác, dù là người Trung Châu thì đa số cũng không biết chuyện này."

"Ta là khi còn nhỏ xem được trong mật thất của Chúc thị nhất tộc, nếu không, ta cũng không biết."

Tần Đình mỉm cười, nói khẽ: "Không ngờ được Trung Châu còn có chuyện cũ như vậy, ngươi đi xuống trước đi."

Liễu Nguyên Hạo cung kính thi lễ, lui xuống.

Tần Đình nhìn bóng lưng Liễu Nguyên Hạo rời đi, hắn đứng chắp tay, ánh mắt hờ hững.

Tà Thần sao?

Có thể lợi dụng một phen.

0.05123 sec| 2407.969 kb