Tây Vân Phật Đà lộ vẻ âm trầm, nếu nhiều đại năng như vậy cùng lúc xuất thủ, hắn tuyệt đối ngăn cản không nổi, chỉ sợ có nguy cơ bị giết.
Bỗng nhiên mặt hắn giãn ra, cười nói: "Ngã phật từ bi, những thần dược này đều đã sinh ra linh trí, đang muốn quy y Phật môn ta."
Bàng Hồng Chân Nhân cùng những đại năng Hư Thần khác cười lạnh không thôi.
Đã nghe nói da mặt Tây Vân Phật Đà rất dày, lần này thật đúng được kiến thức cái gì gọi là không muốn mặt mũi.
Loại chuyện hoang đường này cũng có thể nói ra miệng?
Thậm chí có một vị cường giả tuổi trẻ Thần Đài đỉnh phong nhịn không được phù một tiếng bật cười. Nụ cười trên mặt Tây Vân Phật Đà không thay đổi, trong mắt lóe lên lãnh quang, cười nói với vị cường giả kia: "Thí chủ, ta thấy ngươi có phật tính, còn không mau quy y ngã phật?"
"A Di Đà Phật!"
Một tiếng phật hiệu vang lên, màng nhĩ vị cường giả kia bị chấn động đến mức kêu ông ông, lập tức chỉ cảm thấy hết thảy cảnh tượng trước mắt đều biến mất.
Trước mắt xuất hiện một đại phật, vô số Phật Đà đủ tụng loại Phật Kinh giáo nghĩa với hắn, ánh mắt hắn trở nên trống rỗng, khuôn mặt bình tĩnh lại.
Vị cường giả kia ôn hòa cười một tiếng, dùng pháp lực chấn nát tóc của mình, biến thành một hòa thượng. Hắn chắp tay trước ngực, ôn hòa cười nói: "Ngã phật từ bi, đang muốn phụng dưỡng đi theo Phật Đà, nghe lời dạy bảo." Cả người hắn có kim quang lóng lánh, hóa thành một La Hán, bay vào mi tâm Tây Vân Phật Đà biến mất không thấy gì nữa.
Trong lòng mọi người run lên, vị cường giả trẻ tuổi Thần Đài đỉnh phong kia thế mà trong nháy mắt đã bị luyện thành khôi lỗi!
Tần Đình nhắm hai mắt lại, vị Tây Vân Phật Đà này quả thật có chút năng lực.
Hắn liếc mắt liền hiểu, vừa rồi Tây Vân Phật Đà cũng không dùng pháp lực của mình, cũng không sử dụng ra thần thông.
Nhưng chỉ một tiếng phật âm đã triển lộ ra tạo nghệ đạo tâm cực mạnh của hắn, áp chế đạo tâm cường giả trẻ tuổi kia, làm thần trí bị khống chế, tự mình luyện mình thành khôi lỗi!
Không ít cường giả kinh hãi kiêng kị, nhao nhao lui ra xa, không muốn cùng tồn tại kinh khủng cỡ này tranh đoạt thần dược.
Nếu là bị chém giết thì cũng thôi đi, vạn nhất bị vị Tây Vân Phật Đà luyện thành khôi lỗi, vậy mới gọi là sống không bằng chết!
Lưu lại, đều là những cường giả cho rằng mình có thực lực tranh đoạt.
Bàng Hồng Chân Nhân nhìn mấy gốc thần dược, có chút suy nghĩ, trầm giọng nói: "Nơi này có sáu cây thần dược, ta muốn một gốc! !
Tây Vân Phật Đà, Đông Thừa Hoàng Đế, Tiền trưởng lão
Đông đảo đại năng Hư Thần trong nháy mắt đã chia cắt thần dược xong xuôi, còn thừa lại một gốc thần dược cuối cùng.
Bàng Hồng Chân Nhân nhìn Tần Đình và Quân Đình Phi một chút, lại lộ vẻ ngưng trọng, trầm giọng nói: "Còn một gốc nữa, liền để cho Huyền Thiên Thánh Tử và Lâm Lang Thánh Nữ cùng hưởng, như thế nào?"
Huyền Thiên Thánh Tử và Lâm Lang Thánh Nữ có địa vị thật sự quá lớn, hắn cũng không muốn làm quá quyết tuyệt.
Trong mắt Tây Vân Phật Đà cùng các đại năng Hư Thần khác đều lóe lên dị sắc, nhưng không nói lời phản đối.
Với thân phận của Huyền Thiên Thánh Tử và Lâm Lang Thánh Nữ, hai người có tư cách cùng bọn hắn hưởng thần dược.
Lúc này, một vị lão giả tóc trắng lông mày trắng bỗng nhiên cau mày nói: "Huyền Thiên Thánh Tử, có thể nhường cho ta gốc thần dược này không? Coi như ta thiếu ngươi một nhân tình!"
Đám người theo tiếng nhìn lại, phát hiện hóa ra là Thanh Ngọc Đạo Nhân.
Thanh Ngọc Đạo Nhân chính là Thần Cung Cảnh đỉnh phong, đã nửa bước đạp vào Hư Thần, hắn cực kì cần gốc thần dược kia, hắn có thể cảm giác được, gốc thần dược này có thể giúp hắn đột phá cảnh giới, bước vào Hư Thần Cảnh!
Dụ hoặc cỡ này, Thanh Ngọc Đạo Nhân tự nhiên phải liều lĩnh.
Một khi hắn bước vào Hư Thần Cảnh, vậy liền trở thành đại nhân vật chân chính.
Tin tưởng Huyền Thiên Thánh Tử sẽ làm ra lựa chọn chính xác, dù sao, ân tình của một đại năng Hư Thần, không ai lại không thèm để ý.
Nghe được lời nói của Thanh Ngọc Đạo Nhân, đám người đại năng giữ im lặng.
Bọn hắn đã tỏ vẻ thiện ý với Huyền Thiên Thánh Tử, về phần gốc thần dược thuộc về ai, bọn hắn cũng không thèm để ý.
Tần Đình vẻ mặt lạnh nhạt, nhẹ giọng cười nói:" Nợ ta một ân tình? Ngươi thì tính là cái gì."
Thanh Ngọc Đạo Nhân nghe vậy liền giận dữ!
Hắn chính là Thần Cung đỉnh phong, tung hoành Trung Châu nhiều năm, hắn mặc dù nhìn ra vị Huyền Thiên Thánh Tử này cũng là Thần Cung hậu kỳ, nhưng lại không thèm để ý chút nào.
Đến Thần Cung Cảnh, mỗi một giai đoạn đều là một bậc thang, Thần Cung đỉnh phong cùng Thần Cung hậu kỳ có chênh lệch như trời với đất!
Thanh Ngọc Đạo Nhân quát lạnh : "Huyền Thiên Thánh Tử, ngươi mặc dù là đệ nhất nhân thế hệ trẻ, nhưng tốt nhất là học cách tôn trọng người thế hệ trước một chút!"
Tần Đình mỉm cười, lộ vẻ trào phúng.
Thanh Ngọc Đạo Nhân giận dữ!
Oanh!
Khí thế của hắn bộc phát. Vô số đạo pháp ngưng tụ thành một tòa ngọc đài màu xanh, tòa ngọc đài bay đến đỉnh đầu của Tần Đình, hào quang vạn đạo, ầm vang chiếu xuống Tần Đình !
Khí thế lăng lệ bá đạo, đạo pháp ở giữa không trung giao thoa va chạm, tản mát ra ba động chói lọi nhưng tràn ngập hủy diệt !
Quân Đình Phi vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, lộ vẻ thương hại nhìn Thanh Ngọc Đạo Nhân.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo