Những thần dược kia tự mình tu luyện tới cảnh giới Thần Đài, Thần Cung, tốc độ phi hành không chậm, cũng không lâu lắm liền mang theo Tần Đình bay hơn vạn dặm.

Bỗng nhiên, thần dược ngừng phi hành, chui vào một sơn cốc.

Mặt Tần Đình không biểu tình, theo sát những thần dược này, cùng bọn chúng tiến vào sơn cốc.

Khi vào trong sơn cốc, Tần Đình bỗng nhiên cảm thấy cảnh vật trước mắt biến đổi, vô số đạo âm vang lên, uy thế kinh thiên bùng phát, một tòa cung điện chậm rãi từ trong hư không hiển hiện.

Cung điện tản ra uy nghiêm vô thượng, như là một tôn cung điện do Thần Linh tọa trấn.

Mà cung điện thì không ngừng tản ra khí tức làm cho người ta sợ hãi, nhưng cỗ khí tức này thủy chung không hề phát tán ra bên ngoài sơn cốc, tựa hồ bị một loại cấm chế giữ lại.

Tần Đình nhíu hai mắt lại, từ bên ngoài nhìn vào, loại sơn cốc này cực kì bình thường, không có điểm nào thu hút, không nghĩ tới lại bị huyễn tượng như vậy che lấp.

Mà huyễn tượng này còn cực kì cao minh, đến cả hắn cũng không phát hiện ra dị trạng gì.

Xem ra, người bày ra huyễn thuật này, tu vi cực kì cao.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên kim quang đại đạo từ trong tòa cung điện kia bay ra, "Roẹt" một tiếng liền trải ra dưới chân hắn.

Kim quang đại đạo tuôn ra vô số đạo văn, Tần Đình bỗng nhiên có một phỏng đoán.

Chẳng lẽ nơi này, chính là nơi an nghỉ của Huyền Ngọc Đạo Tôn?

Những thần dược kia trông thấy Tần Đình dừng lại, oa oa kêu to, nắm tay Tần Đình đi sâu vào trong cung điện.

Tòa cung điện này chiếm diện tích cực lớn, cơ hồ to bằng một tòa hùng thành.

Mà bên trong cung điện tràn ngập vô số thần uy, đạo văn, thậm chí cơ hồ còn hóa thành thực chất!

Loại trình độ này, nhất định là nơi an nghỉ của Huyền Ngọc Đạo Tôn! Bên trong có vô số đạo, vô cùng phức tạp, nhưng những thần dược kia lại rất tinh tường, dẫn Tần Đình vào trong một tòa đại điện.

Đến tòa đại điện này, hắn mới phát hiện thần uy ở nơi này là nồng đậm nhất, đạo tắc hóa thành một đạo hoa văn Đạo Huyền kỳ, phức tạp mà thần bí.

Mà tại trung tâm những đạo tắc mỹ lệ này là một tấm đài sen to lớn, phía trên đài sen có vô số dị tượng dâng lên, phảng phất giống như thần tích.

Thần dược hoan hô một tiếng, chạy đến trên một tòa đài sen, bắt đầu chơi đùa.

Đài sen bỗng nhiên phát ra một đạo quang mang, trong nháy mắt hóa thành hào quang vạn đạo, thân ảnh một nam tử trung niên xuất hiện trước mặt Tần Đình.

Tần Đình đứng chắp tay, ngước đầu lên nhìn vị nam tử trung niên này, chỉ cảm thấy người này có đôi mắt vô cùng thâm thúy, uy nghiêm túc mục, khí thế vô hình hình thành nên một tiểu thế giới độc lập.

Mặc dù cự ly giữa Tần Đình và hắn rất gần, nhưng Tần Đình vẫn có cảm giác, hắn căn bản không ở chỗ này, mà là cách đây ngàn vạn dặm!

Huyền Ngọc Đạo Tôn . . .

Tần Đình thi lễ, nói khẽ: "Vãn bối Tần Đình. Bái kiến Huyền Ngọc Đạo Tôn."

Vị nam tử trung niên này chính là đệ nhất cường giả Trung Châu mấy chục vạn năm trước, đại tu sĩ Hóa Thần, Huyền Ngọc Đạo Tôn!

Huyền Ngọc Đạo Tôn quay người nhìn về phía Tần Đình, mỉm cười nói: "Ta đã sớm tọa hóa nhiều năm, hiện tại chẳng qua là lưu lại một đạo thần niệm mà thôi, không cần đa lễ."

Tần Đình cười nhạt một tiếng, không nói tiếng nào, chỉ là trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.

Thần niệm Thần Linh lưu lại, hắn cũng đã gặp qua.

Chính là hóa thân thần niệm của Lâm Lang lão tổ trong Dao Trì thịnh hội, thế nhưng hóa thân thần niệm trước mắt của Huyền Ngọc Đạo Tôn cho Tần Đình áp lực thậm chí so với Lâm Lang lão tổ cũng không sai biệt lắm!

Có thể nói thực lực của Huyền Ngọc Đạo Tôn so với người đã tu thành Thần Linh là Lâm Lang lão tổ cũng không kém nhiều lắm!

Thế nhưng là vì cái gì, thực lực của người này vốn không khác gì với thần linh, lại không thể tu thành Thần Linh được?

Tần Đình có một loại dự cảm, hôm nay, hắn sẽ có thể biết được đáp án.

Lúc Tần Đình dò xét Huyền Ngọc Đạo Tôn, Huyền Ngọc Đạo Tôn cũng quan sát người trẻ tuổi trước mắt.

Thật lâu sau, Huyền Ngọc Đạo Tôn khe khẽ thở dài.

Năm đó hắn đặt những thần dược sinh ra linh trí ở trong tòa cung điện kia, chính là một cái phục bút.

Nếu người nào sau khi thu lấy những thần dược này lại trực tiếp luyện hóa thần dược, tuy nói cũng có thể đạt được chỗ tốt cực lớn, thực lực tăng vọt, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.

Còn nếu có lòng, cảm giác những thần dược này đã sinh ra linh trí, không đành lòng luyện hóa, thả thần dược đi.

Thì sẽ được thần dược đưa đến trước mặt hắn!

Có thể thu lấy những thần dược này, nói rõ người đó nhất định là người có tu vi thâm hậu!

Nhưng lại có thể thả đi những thần dược này, còn nói rõ trong lòng người này tồn tại một tia thiện tâm.

Như vậy người này, chính là một trong những người lý tưởng để kế thừa đạo thống!

Thế nhưng người trẻ tuổi trước mắt này, Huyền Ngọc Đạo Tôn thở dài, cũng không phải là người mà hắn đang chờ.

Hắn tung hoành ở Trung Châu vô số năm, đã sớm luyện thành một đôi tuệ nhãn.

Con mắt là cửa sổ linh hồn, hắn từ nơi này nhìn thấy được rất nhiều thứ ở những người trẻ tuổi.

Người này tín niệm thẳng tiến không lùi, đạo tâm kiên nghị, vô thượng thiên phú, lòng dạ cực sâu, tâm cảnh viên mãn, cơ hồ tất cả phẩm chất người trẻ này đều có.

Nhưng thứ duy nhất không có. . . chính là ôn nhu!

0.13268 sec| 2406.227 kb