Lý Thiên Thanh đáp: “Chính xác! Triệu Thiên Bảo, vị Tuần phủ Tân Hương kia tu vi thâm sâu khó lường, e rằng chẳng kém gì gia gia của ta! Chúng ta không thể mạo hiểm truy đuổi nữa!”
Trần Thực nghiến răng, dứt khoát: “Đưa số đạn sắt đen còn lại cho ta, ngươi mau chóng rời khỏi đây!”
Nói đoạn, hắn cởi phăng rương sách trên lưng, thuận tay cầm lấy chiếc sọt sau lưng Lý Thiên Thanh. Chân dậm mạnh xuống đất, kích hoạt lá Giáp Mã phù, thân hình hắn lập tức di chuyển với tốc độ kinh người, lao về phía Triệu Ngạn Long!
Mỗi bước chân của Trần Thực giẫm xuống nặng nề, đôi giày rơm không chịu nổi lực lượng khủng khiếp vỡ tan tành. Hắn cứ thế chạy như bay, bàn chân trần giẫm lên mặt đất!
Cùng lúc đó, khí huyết trong cơ thể Trần Thực sôi trào, thân hình không ngừng cao lớn cường tráng. Chỉ trong nháy mắt hắn đã cao thêm nửa thước, khí huyết dồi dào lan tỏa khắp toàn thân, thậm chí mái tóc cũng bắt đầu chậm rãi dài.
Tốc độ của Trần Thực ngày càng nhanh, sải chân càng lúc càng lớn, mỗi bước đã vượt qua hai trượng. Ngay cả tuấn mã mạnh nhất cũng không thể sánh bằng tốc độ kinh hoàng này.
Cánh tay Trần Thực cũng trở nên dài hơn, bàn tay dày rộng, gân guốc nổi lên cuồn cuộn như ẩn chứa một sức mạnh khủng khiếp. Khí huyết dồn nén khiến các mạch máu hiện rõ trên bề mặt da, tựa như những con rắn gân guốc đang uốn lượn.
Trong mắt Trần Thực lúc này chỉ còn duy nhất một mục tiêu: Triệu Ngạn Long đang liều mạng chạy trốn phía trước!
“Ngươi đã trọng thương, vậy thì để mạng lại đây!”
Trần Thực thầm nhủ. Hắn hiểu rõ cơ hội không đến hai lần. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, để Triệu Ngạn Long chạy thoát quay về doanh trại, nương nhờ thế lực của Triệu gia, e là hắn sẽ không bao giờ có cơ hội báo thù.
Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền. Đó là quy củ bất thành văn ở vùng nông thôn này, khác xa với những điều luật hà khắc của Đại Minh.
Chính lòng tham của Triệu Ngạn Long đã gây ra tai họa Ma biến, khiến vô số người dân vô tội thiệt mạng. Hắn ta phải trả giá cho những gì mình gây ra!
Trong khi đó, ở doanh trại Tuần phủ, Triệu Thiên Bảo cùng các cường giả của tam ti Tân Hương tỉnh đang thấp thỏm lo âu, quan sát xung quanh. Cảnh tượng đáng sợ hai tầng Ma vực trùng điệp bành trướng lúc vừa rồi khiến bọn chúng kinh hãi tột độ. Giờ phút này, Ma vực đột nhiên sụp đổ, khiến chúng càng thêm hoang mang bất an.
Dù Ma vực đã tan biến nhưng chúng nào dám manh động, không ai dám tùy tiện tiến vào để điều tra nguyên nhân.
Đúng lúc bọn chúng đang bàn bạc, bỗng có tiếng hô lớn từ xa vọng lại: “Bẩm đại nhân! Huyền Anh Phủ chủ… vẫn còn sống!”
Triệu Thiên Bảo nghe vậy, vừa mừng vừa lo, vội vàng bước ra khỏi trướng bồng, lớn tiếng hỏi: “Ngươi nói Ngạn Long vẫn còn sống? Hắn đang ở đâu?”
Các cường giả tam ti nghe vậy, cũng vội vã đi theo. Bọn chúng bước ra khỏi doanh trại, nhìn về phía xa, quả nhiên thấy hai bóng người đang chạy như bay về phía này. Một người trong số đó có dáng người thấp bé, cao chưa đến hai thước, nhưng tốc độ cực nhanh, chính là Triệu Ngạn Long.
Có điều, lần này trên người Triệu Ngạn Long chi chít những vết nứt như gốm sứ, tu vi tổn thất nghiêm trọng, hiển nhiên là di chứng của việc bị Ma khí xâm nhiễm, chưa thể khôi phục hoàn toàn.
Thân thể Triệu Ngạn Long vừa chạy vừa lớn dần, lớp sứ trên da cũng dần dần biến mất, chuyển thành da thịt như người bình thường.
Triệu Thiên Bảo cười ha hả nói: “Ngạn Long thống lĩnh binh sĩ họ Triệu vào núi trừ ma! Ta còn tưởng hắn đã bỏ mạng trong Ma vực, không ngờ lại có thể diệt Ma, toàn mạng trở về!”
Các quan lại xung quanh thấy vậy, cũng nhao nhao tâng bốc Huyền Anh Phủ chủ anh dũng trung liệt, nói: “Nội Các mà biết, chắc chắn sẽ khen ngợi Huyền Anh Phủ chủ, chúng ta cũng được thơm lây.”
Phía sau Triệu Ngạn Long và một tên con cháu Triệu gia khác, còn có một thiếu niên đang lao tới với tốc độ còn kinh khủng hơn hẳn. Hắn cao lớn, ước chừng sáu thước, sải bước rất dài, tựa như một con mãnh thú đang nổi giận lao vun vút về phía trước. Mỗi bước chân giẫm xuống đất, mặt đường lát đá xanh cứng rắn cũng phải nứt toác, đá vụn bắn tung tóe.
Thiếu niên có gương mặt non nớt thanh tú, môi hồng răng trắng. Quần áo hắn mặc tuy không quá sang trọng, nhưng rất gọn gàng.
Sức mạnh kinh người mà thiếu niên này bộc lộ khiến Triệu Thiên Bảo và các quan lại trong triều phải kinh ngạc, không khỏi ngoái nhìn.
“Xem ra Triệu gia lại có thêm một vị kỳ tài!”
Bố chính Tả sứ Đinh Hạc Vân vuốt râu khen ngợi: “Thiếu niên này tuổi còn trẻ, chưa đến hai mươi, mà đã có tu vi cao cường như vậy, tương lai chắc chắn sẽ là nhân vật kiệt xuất!”
Mọi người nghe vậy, đều gật gù tán thành. Lời khen của Đinh Hạc Vân không phải là nói quá. Thực lực và khí thế mà thiếu niên này thể hiện thật sự khiến người ta phải kinh hãi. Ngay cả bọn họ khi còn ở độ tuổi đó cũng chưa chắc đã đạt được đến trình độ này.
Triệu Thiên Bảo nghe vậy chỉ cười lớn, tỏ vẻ khiêm tốn: “Đứa bé này còn nhỏ dại, sao đáng để các vị khen ngợi như vậy? Ta chỉ sợ nó được khen mà sinh tự mãn, ảnh hưởng đến con đường tu luyện sau này.”
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Triệu Thiên Bảo đã âm thầm ghi nhớ dung mạo của Trần Thực, thầm nghĩ phải tìm cách chiêu mộ nhân tài này về cho Triệu gia.
Đúng lúc này, phía xa xa bỗng nhiên xuất hiện một luồng sáng chói mắt, mọi người chăm chú nhìn lại, ra là một Nguyên Thần sứ hóa đang lao đến với tốc độ cực nhanh.
Nhìn kỹ lại, chính là Nguyên Thần của Triệu Ngạn Long!
Có điều, Nguyên Thần này vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, bề mặt loang lổ những mảng sứ trắng toát xen lẫn linh khí mờ ảo, lực lượng tạp nham không tinh thuần.
Đột nhiên, thiếu niên đang lao tới kia đột nhiên dừng lại. Hắn tháo chiếc sọt sau lưng, lấy từ trong đó ra một quả cầu màu đen kịt to bằng đầu người. Sau đó, hắn dồn lực vào tay, ném mạnh chiếc sọt về phía Nguyên Thần của Triệu Ngạn Long!
Quả cầu màu đen trên tay thiếu niên cũng được bắn ra cùng lúc, bay với tốc độ còn nhanh hơn cả chiếc sọt, nhắm thẳng vào mục tiêu.
“Ầm!”
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, sáu bảy viên đạn sắt đen phát nổ dữ dội tạo thành một quả cầu lửa khổng lồ trên không trung. Ánh lửa chói lòa thiêu đốt mọi thứ xung quanh. Sóng khí khủng khiếp lan tỏa, ập đến chỗ Nguyên Thần của Triệu Ngạn Long.
Nguyên Thần của Triệu Ngạn Long vốn đã suy yếu lại bị tấn công bất ngờ, không kịp trở tay. Lớp sứ trên bề mặt vỡ vụn, chỉ trong khoảnh khắc đã chi chít vết thương.
Mây lửa bùng lên, nuốt chửng Nguyên Thần của Triệu Ngạn Long.
Chứng kiến cảnh tượng bất ngờ này, tất cả mọi người trong đại doanh đều kinh hãi tột độ. Bọn chúng không kịp trở tay, cũng không kịp cứu viện.
Dưới ánh lửa ngút trời, thiếu niên kia đã lao đến trước mặt Triệu Ngạn Long. Lúc này, thân thể Triệu Ngạn Long đã lớn tới ba thước, trông như đứa trẻ, có điều trên người vẫn còn nhiều mảng sứ chưa bong hết. Dù sao hắn ta cũng là cường giả tu luyện nhiều năm, thân thể cứng cỏi hơn người thường rất nhiều. Hắn nghiêng người né tránh nắm đấm của Trần Thực, đồng thời tung một cước đá thẳng vào hạ bộ đối phương.
Trần Thực phản ứng cực nhanh, giơ chân đỡ đòn, đồng thời tung khuỷu tay đánh mạnh vào đầu gối Triệu Ngạn Long.
“Rắc!”
Đầu gối chân phải Triệu Ngạn Long vỡ vụn, xương chân gãy gập, gân cốt đứt lìa.
Vốn dĩ hắn không yếu đến mức bị một thiếu niên Thần Thai cảnh đập gãy đùi phải, thế nhưng giờ khắc này trong thân thể hắn có nhiều phần là đồ sứ, va cái là tan.
Trần Thực nện một khuỷu tay xuống, bước tới, khuỷu tay vung lên, đánh trúng tim hắn, đánh gãy xương sườn hắn, lập tức hai tay viu một tiếng, vỗ thẳng vào hai lỗ tai hắn.
Màng nhĩ Triệu Ngạn Long vỡ nát, ngơ ngơ ngác ngác, bị Trần Thực bóp chặt đầu, hai đầu gối liên hoàn đâm vào tim, những bộ vị sứ hóa trên người hắn vỡ vụn răng rắc!
Trong ngũ tạng hắn có không ít cơ quan sứ hóa, giờ phút này mảnh sứ vỡ đâm rách lục phủ ngũ tạng!
Triệu Đa Phúc bên cạnh đang muốn cứu, Trần Thực bỏ lại Triệu Ngạn Long, nghiêng người lướt tới bên cạnh y, tay phải đẩy lên cằm y, đè lên đầu, nhấc thân thể y lên nện về phía sau!
“Bịch!”
Một tiếng va chạm nặng nề truyền đến, phiến đá xanh vỡ tan, máu óc lênh láng.
Tay trái Trần Thực ấn xuống đất, chân phải quét ra sau, hai chân Triệu Ngạn Long gãy răng rắc, ngã xuống phía sau.
Trần Thực nghiêng người đập khuỷu tay, nện vào cổ họng hắn, mắt thấy máu tươi hòa với mảnh sứ vỡ từ trong miệng hắn chảy ra.
Triệu Ngạn Long, chết tới không thể chết thêm.
Trần Thực phun ra một ngụm trọc khí, đứng dậy nhìn về phía doanh trại Tuần phủ, tiếp xúc với ánh mắt của Tuần phủ Triệu Thiên Bảo, xoay người rời đi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo