Trong doanh trại Tuần phủ, bầu không khí trầm mặc bao trùm, bỗng nhiên tiếng người ồn ào nổi lên. Bên cạnh Tuần phủ Triệu Thiên Bảo, muôn vàn thanh âm như bùng nổ. Bố Chính ti, Án Sát ti, Đô ti cùng các quan viên tam ti nhao nhao quát lớn, xông ra khỏi doanh trại, đuổi theo Trần Thực.
Tiếp đó là đám người có máu mặt ở Tân Hương tỉnh, ai nấy đều như cha mẹ chết đi, vừa mắng chửi vừa lau nước mắt, đồng thời điểm binh khiển tướng, dẫn cẩm y vệ xuất doanh truy bắt phản tặc.
Phủ chủ Thiên Lộc, Phủ chủ Địa Cương, Phủ chủ Hoàng Đình là những kẻ xông lên nhanh nhất.
Triệu gia có tứ phủ, Triệu Ngạn Long là Phủ chủ Huyền Anh phủ, vậy mà lại bị người ta thừa lúc sứ hóa đánh nát Nguyên Thần, giết chết thân thể. Cái gọi là “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng ấy, hận ý ngập tràn trong lòng, đương nhiên phải xông ra ngoài báo thù rửa hận cho Triệu Ngạn Long.
Tuần phủ Triệu Thiên Bảo mặt mày âm trầm, bước chân nâng lên. Vừa nhấc chân hạ xuống, hắn đã lướt đến giữa không trung. Cái gọi là “bình bộ thanh vân”, chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi.
Khí tức của hắn hoàn toàn bộc phát, tất cả người và vật trong vòng bán kính vài dặm đều như bị Bàn Sơn phù trấn áp, tựa như đang cõng một ngọn núi vàng.
Sau lưng hắn, Nguyên Thần hiện lên, cao hơn mười trượng, nguy nga tráng lệ.
Khuôn mặt Nguyên Thần lộ vẻ giận dữ, tựa như Phẫn Nộ Minh Vương, hung tợn khủng khiếp không sao tả xiết, cảm giác áp bức tràn ngập khắp nơi.
Những tên cẩm y vệ vừa mới xông ra khỏi doanh trại chuẩn bị lập công, lập tức bị khí thế của hắn trấn áp, không thể động đậy.
Còn đám kỵ sĩ, binh tướng được các phủ khác nuôi dưỡng, ngựa đều dừng lại tại chỗ, không dám tiến lên. Chỉ có đám quan viên các ti là miễn cưỡng chống đỡ được khí thế áp bức của Tuần phủ Triệu Thiên Bảo.
Nhưng bọn họ cũng chỉ làm ra vẻ mà thôi. Giờ phút này, Triệu Thiên Bảo khí thế bùng nổ, cho thấy ý muốn tự mình xử tử kẻ giết hại Triệu Ngạn Long, đương nhiên bọn họ cũng thức thời tụt lại phía sau.
Thế nhưng, đám cao thủ của ba phủ Thiên Lộc, Địa Cương, Hoàng Đình vẫn không hề dừng bước, tiếp tục lao về phía trước như bay, tốc độ cực nhanh, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Trần Thực.
Tuy Trần Thực đã sử dụng Giáp Mã phù, tốc độ tăng lên rất nhiều, nhưng làm sao có thể sánh bằng những tinh anh của Triệu gia?
Từ đằng xa đã có người tế ra Kim Đan, trước sau hơn hai mươi viên Kim Đan bay dọc theo đường lớn. Nơi chúng đi qua, cây cối hai bên đường, lá cây như bị vô số cây ngân châm vô hình đâm xuyên qua, thủng lỗ chỗ, thân cây cũng theo đó mà vặn vẹo, gãy gập.
Dòng sông hai bên đường cũng như bị đun sôi, bọt khí nổi lên ùng ục, tỏa ra hơi nóng ngùn ngụt.
Lại có rất nhiều Nguyên Anh bay ra, những nơi chúng đi qua, ngay cả mặt đất cũng xuất hiện vết nứt.
Đó là do Kim Đan và Nguyên Anh giải phóng uy lực ra bên ngoài tạo thành.
Bình thường khi tế ra Kim Đan, Nguyên Anh, do chúng ở trạng thái cân bằng, nên trông có vẻ không có chút uy lực nào. Nhưng chỉ cần phát động Kim Đan, Nguyên Anh, thì uy lực của chúng sẽ trở nên cực kỳ khủng khiếp.
Đám người Triệu gia đã phẫn nộ đến cực điểm.
Trần Thực dám giết chết một vị Phủ chủ, một người thân của bọn họ ngay trước mắt bọn họ. Cho dù đối phương có là Thiên Vương lão tử, bọn họ cũng phải giết chết hắn để báo thù cho Triệu Ngạn Long, huống hồ đối phương chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch! Tốc độ của bọn họ tuy nhanh, nhưng tốc độ của Tuần phủ Triệu Thiên Bảo còn nhanh hơn. Khi bước ra bước thứ hai, hắn đã đến phía trên Trần Thực.
Nhưng đúng vào lúc này, trong lòng hắn bỗng nhiên trở nên bình thản vô cùng. Cơn giận dữ vừa rồi đã biến mất không còn một chút dấu vết.
Ngay cả sát ý lạnh thấu xương của hắn, giờ phút này cũng đột nhiên tiêu tán. Tâm khí bình ổn, giống như một lão tăng đắc đạo.
Cảm giác ấy bình thản đến mức không còn bất kỳ một gợn sóng cảm xúc nào.
Phía dưới, đám cao thủ các phủ đang đuổi giết Trần Thực giờ phút này cũng đột nhiên khôi phục lại tâm cảnh bình thản. Không còn tạp niệm, không nổi sát ý, giống như đã ăn chay niệm Phật cả đời, ngay cả một con kiến cũng không nỡ giẫm chết huống hồ là đi giết người? Tiếp theo, bọn họ nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo đen, tay cầm cây dù giấy dầu đứng bên đường.
Trong lòng Tuần phủ Triệu Thiên Bảo chợt dâng lên cảnh giác, hắn muốn bản thân trở nên căng thẳng, nhưng kỳ lạ là không thể nào căng thẳng được. Hắn muốn bản thân cảm thấy sợ hãi, nhưng nỗi sợ hãi cũng biến mất không còn tăm hơi.
“Đi!”
Lý trí mách bảo hắn đã gặp phải một cao thủ lợi hại, hắn lập tức xoay người, nói với đám cao thủ Triệu gia đang đuổi theo phía sau: “Trở về tỉnh thành.”
Đám cao thủ Triệu gia cũng giống như hắn, sắc mặt trở nên hòa hoãn, thu hồi Kim Đan và Nguyên Anh, xoay người trở về phía tỉnh thành.
Các quan viên khác thấy vậy cũng lần lượt dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đám người Tuần phủ.
Bên đường, nam tử trẻ tuổi mặc áo đen, tay cầm cây dù giấy dầu, mỉm cười nhìn theo bóng dáng Trần Thực đang lao nhanh như bão táp.
Bỗng nhiên, một bàn tay già nua nhưng mạnh mẽ nắm lấy cán cây dù giấy dầu, cướp lấy cây dù.
Người áo đen có phần bất đắc dĩ nói: “Nhóc Đô, bảo vật này của ta không thể giúp ngươi hoàn toàn trấn áp ma tính. Ban ngày thì không sao, nhưng đến đêm khi ánh trăng xuất hiện ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”
Trần Dần Đô nắm cán ô, thản nhiên nói: “Sai rồi. Không phải ta gặp nguy hiểm, mà là thế nhân gặp nguy hiểm.”
Ông bung cây dù giấy dầu, cứ thế ung dung rời đi.
“Đừng sát sinh quá nhiều.”
Người áo đen lên tiếng: “Trạng thái hiện tại của ngươi rất không ổn định, sát sinh sẽ khiến ngươi sa đọa nhanh hơn.”
Trần Dần Đô phất tay: “Ta tay cầm dù bình thường, lòng mang tâm bình thường.”
Tuần phủ Triệu Thiên Bảo trở về phủ nha. Đám cao thủ Triệu gia cũng trở về nhà mình. Những người khác cũng như vậy, tất cả đều cho rằng chuyện vừa rồi thật kỳ quái.
Triệu Thiên Bảo gọi thị nữ đến pha trà. Khi chén trà được bưng đến bên miệng, tâm trạng lão phật của hắn đột nhiên biến mất, thay vào đó là cơn phẫn nộ và sợ hãi. Tay bưng chén trà run rẩy khiến chén trà và đĩa đựng va vào nhau phát ra tiếng leng keng, nước trà cũng sánh ra ngoài.
Triệu Thiên Bảo đặt chén trà xuống, tay vẫn còn run, không sao khống chế được.
Hắn không hiểu vì sao tâm trạng của mình lại bị người khác ảnh hưởng. Với tu vi và cảnh giới hiện tại, làm sao hắn có thể bị người khác khống chế tâm trí?
Thế nhưng hắn lại thật sự bị ảnh hưởng. Hắn từ bỏ ý định báo thù, cứ thế bình thản trở về nhà. Trên đường đi, thậm chí hắn không hề nảy sinh sát ý, cũng không hề có ý muốn phản kháng!
Hắn không biết phải làm sao để chống lại loại ảnh hưởng này, thậm chí còn không biết đối phương đã dùng cách nào để ảnh hưởng đến mình!
Loại thủ đoạn này, thật đáng sợ!
Thị nữ thấy hắn bị nước trà văng vào người, vội vàng quỳ xuống, định lau cho hắn. Triệu Thiên Bảo phất tay ra hiệu cho nàng ta lui xuống. Bình thường, hắn rất thích thị nữ này, thỉnh thoảng còn cố ý làm đổ nước trà lên người để nàng lau cho, coi như là tăng thêm chút tình thú.
Hắn vẫn nhớ rõ lần đầu tiên hắn ân ái với nàng ta cũng dùng cách này. Cố ý giả vờ bưng trà không vững, làm đổ chút nước lên người, để nàng ta đến lau, nhân lúc hứng khởi bèn động tay động chân. Thị nữ kia khi đó cũng có ý nên chỉ ỡm ờ một chút rồi thuận theo.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo