Trần Thực đi ra ngoài, đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nói: “Hai ngày, nhiều nhất là hai ngày, nếu vẫn không giải quyết được Tà Bồ Tát, cả nhà chúng ta sẽ rời khỏi Ma vực! Về phần những người khác… nghe theo số mệnh vậy!”

Trần Dần Đô mỉm cười gật đầu: “Được, Tiểu Thập, vậy cứ quyết định như vậy. Con mau đi đi.”

Trần Thực bước nhanh đến bên xe, nhảy lên, chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Lần này Hắc Oa không đi theo mà ở lại bên cạnh Trần Dần Đô.

Huyền Sơn áo đen đến bên cạnh Trần Dần Đô, nhìn theo cỗ xe đi xa, nói: “Trần Thực đã trở thành một thiếu niên rất giỏi giang rồi. Có lẽ thằng bé không cần ngươi chăm sóc cũng có thể sống tốt.”

Trần Dần Đô có phần vui mừng, cười nói: “Đúng nó là đã lớn hơn không ít, ngay cả sơ hở của Ma vực cũng tìm được.”

Huyền Sơn áo đen nói: “Nó giống như cỏ dại, có sức sống thật ngoan cường. Ngươi luôn lo lắng mình rời đi nó sẽ không sống nổi, nhưng ta thấy nó đang cố gắng nói với ngươi rằng nó có thể sống tốt, ngươi không cần phải lo.”

Tinh thần Trần Dần Đô phấn chấn, nói: “Huyền Sơn, ngươi nên để những người này sứ hóa đi, không thể trì hoãn thêm nữa. Sau khi sứ hóa bọn họ còn có thể sống, nếu cứ cố bảo vệ như thế này e là sẽ chết đói mất.”

Huyền Sơn áo đen nói: “Sau khi bọn họ sứ hóa liệu có người cứu không?”

“Có, nhất định sẽ có.”

Huyền Sơn áo đen nhìn Trần Dần Đô một cái thật sâu, bỗng nhiên linh lực vô hình bao phủ trên đỉnh núi bắt đầu tiêu tán, ma khí của Tà Bồ Tát bắt đầu lan đến.

Trên đỉnh núi, mọi người vẫn đang bận rộn chăm sóc người già trẻ nhỏ. Trong mắt người khác, tốc độ của họ càng ngày càng chậm, dần dần biến thành đồ sứ.

Nhưng trong mắt họ, thế giới vẫn như cũ, họ vẫn nói chuyện, sinh hoạt với nhịp độ bình thường.

Đây là thế giới của người sứ, thế giới mà người ngoài không hay biết.

Xe chở Trần Thực đi thẳng đến Kiều Loan trấn. Trên xe còn có Tiêu Vương Tôn và Lý Thiên Thanh. Đến Kiều Loan trấn, vòng qua mấy con phố, họ đến xưởng giấy của trấn.

Trên trấn đã không còn ai, chỉ còn vài người sứ đứng đó với lác đác vài con Tà Trúy lén lút lượn lờ. Thấy xe của họ, chúng không dám đến gần.

Xưởng giấy được dẫn nước từ một con sông nhỏ, lợi dụng độ cao để cho nước chảy đẩy guồng nước. Guồng nước lại đẩy cối xay xoay vòng vòng, nghiền nát trúc và cỏ cây đã ngâm đến sắp mục thành bột giấy.

Bên ngoài có một cái ao, bên trong ngâm trúc và cỏ cây, đã thối đến bốc mùi, đáng lẽ phải vớt ra ngoài từ lâu nhưng công nhân xưởng giấy đứng bên cối xay nước đã biến thành người sứ nên không ai làm việc.

Trần Thực và Lý Thiên Thanh khiêng đến từng chồng giấy. Nhờ trí nhớ siêu phàm và khả năng quan sát, Lý Thiên Thanh vẽ lại từng nét phù văn trên người Tà Bồ Tát lên giấy. Trần Thực thì kiểm tra, bổ sung những chỗ Lý Thiên Thanh vẽ thiếu hoặc vẽ sai.

Hai người phối hợp rất ăn ý, làm việc rất nhanh.

Phù văn trên người Tà Bồ Tát rất nhiều, hơn nữa có một số phù văn được giấu rất kỹ, ví dụ như trong tai, rốn, lòng bàn tay cầm vũ khí, mặt trong của năm ngón tay.

Tuy Lý Thiên Thanh đã quan sát rất kỹ nhưng đối với những phù văn ở chỗ khuất như vậy, hắn chỉ có thể vẽ được một nửa, thậm chí một góc.

Lúc này cần Trần Thực dựa vào kiến thức về phù văn của mình để bổ sung những phần còn thiếu.

Một ngày sau, Tiêu Vương Tôn đón Sa bà bà, Kim Hồng Anh và Lý Kim Đấu đến xưởng giấy. Bốn người bước vào, ai nấy đều kinh ngạc.

Chỉ thấy trong xưởng giấy rộng hai ba mẫu này, khắp nơi đều dán đầy phù chú, số lượng phải đến bốn năm trăm lá!

Có loại phù chú cấu tạo đơn giản, có loại lại cực kỳ phức tạp.

“Ta dựa theo năng lượng mà phù chú chứa đựng và vũ khí Tà Bồ Tát sử dụng, chia số phù chú này thành tám loại lớn.”

Trần Thực và Lý Thiên Thanh tuy có phần mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn. Hai người đi đến chỗ loại phù chú thứ nhất, Lý Thiên Thanh nói: “Loại phù chú này thuộc hệ Thái Dương, ứng với Nhật Châu trong tay Tà Bồ Tát, lấy Thái Dương Thần Hỏa, Cửu Dương Lôi Hỏa, Lục Dương Thiên Cương làm đại diện. Lộ tuyến vận hành của nó là, từ phù chú trong mắt trái của Tà Bồ Tát, đi xuống tim, men theo cánh tay cầm Nhật Châu đến lòng bàn tay, kích hoạt Ngũ Dương Chân Lôi phù ở giữa lòng bàn tay và các phù chú ở năm ngón tay, sau đó kích hoạt Nhật Châu tạo thành một đợt tấn công.”

Trần Thực cầm một cây trúc nhỏ, nói: “Đợt tấn công này tập hợp năng lượng của năm mươi hai loại phù chú, cộng thêm ma lực kinh người của bản thân nó, uy lực cực lớn. Khi nó tế Nhật Châu ra, mọi người có thể tấn công vào Dương Hỏa Chân Phù ở cổ tay nó, như vậy có thể cắt đứt đường vận hành của phù chú, khiến cho uy lực của đòn tấn công này chỉ còn lại hai ba phần mười.”

Tiêu Vương Tôn, Sa bà bà nghe đến đó đều chấn động, khó mà tin nổi.

Đây thật sự là thứ mà hai đứa trẻ có thể nghiên cứu ra sao?

Lý Thiên Thanh cũng cầm một cây trúc nhỏ, chỉ vào một bức tranh Đấu Mẫu Bồ Tát tám tay bốn đầu, nói: “Ngoài ra nhánh này còn có mấy điểm có thể chặn đánh, là Tứ Bạch, Phù Đột, Thủ Ngũ Lý, Thủ Tam Lý và Hợp Cốc. Trong lúc chiến đấu, tấn công vào những huyệt vị này có thể giảm uy lực của pháp thuật hệ Thái Dương của Tà Bồ Tát gần một nửa.”

Hai người đi đến loại phù chú tiếp theo, loại này thuộc hệ Thái Âm, ứng với mắt phải của Tà Bồ Tát và cánh tay cầm Nguyệt Châu.

Hai người chậm rãi giảng giải từng loại phù chú chủ yếu của hệ Thái Âm, sau đó chỉ ra nhược điểm của chúng, cách phá giải trận pháp, khiến bốn người nghe mà kinh ngạc không thôi.

Kim Hồng Anh nhỏ giọng nói: “Nếu biết trước cách này, lúc trước chỉ e một mình ta cũng có thể bắt được Tà Bồ Tát rồi.”

Tiêu Vương Tôn khen: “Hậu sinh khả úy!”

Trần Thực và Lý Thiên Thanh tuy mới mười mấy tuổi, nhưng đã hóa phức tạp thành đơn giản, phân loại hơn bốn trăm loại phù chú, giảng giải rõ ràng, chỉ ra cách phá giải từng loại, khiến bọn họ nhìn thấy hy vọng lớn hơn.

“Trận này, chúng ta nắm chắc tám phần thắng!” Lý Kim Đấu cười nói.

Tiêu Vương Tôn đi ra ngoài, nói: “Đến lúc đi tìm Tà Bồ Tát, kết thúc trận Ma nạn này rồi!”

Sa bà bà giơ Dương Giác Thiên Linh đăng lên, cười nói: “Hai đứa nhỏ đã cống hiến lớn như vậy cho việc trừ ma, những người già chúng ta chỉ còn cách liều mạng thôi!”

Họ lên xe, xe rời đi.

Lý Kim Đấu thò đầu ra khỏi xe, cười nói: “Hai đứa các ngươi tìm chỗ an toàn mà trốn đi, chờ tin tốt của chúng ta!”

Lý Thiên Thanh nhìn theo xe đi xa, nói: “Người lớn đi đánh nhau, chúng ta làm gì đây?”

Ánh mắt Trần Thực lóe sáng, nói: “Thiên Thanh, ngươi còn nhớ doanh trại của Triệu gia ở đâu không? Nếu người lớn giải quyết được Tà Bồ Tát, mọi người khôi phục như cũ, chẳng phải Triệu gia sẽ vênh váo trở về tỉnh thành, không bị trừng phạt gì sao?”

Lý Thiên Thanh thăm dò: “Ý ngươi là…”

Trần Thực cười nói: “Đại pháo của Thần Cơ Doanh, lâu ngày không dùng, không biết có bị gỉ sét không?”

Lý Thiên Thanh giật mình: “Dùng Hồng Di đại pháo bắn vào doanh trại Triệu gia, có phải quá ngông cuồng không?”

Tuy nói vậy, nhưng trong mắt hắn lại lóe lên vẻ hưng phấn.

Trần Thực xoa tay: “Không biết tên Kim Đan cảnh của Triệu gia có đỡ nổi Hồng Di đại pháo không?”

1.04189 sec| 2423.211 kb