Cỗ xe Tiêu Vương Tôn và cả Lý Kim Đấu trong xe đồng thời bay ra ngoài; rầm một tiếng, đâm sầm vào vách núi. Cỗ xe vỡ tan, bốn con tuấn mã dị chủng cũng ngã tan thành bột phấn.

Tên xa phu kia cố gắng hóa đá trước khi va chạm vào vách núi, nhưng lực lượng của Tà Bồ Tát quá lớn, cho dù hắn hóa thành tượng đá, vẫn bị đập nát vụn!

Lý Kim Đấu cố nén máu tươi trào lên cổ họng, lại nghe thấy trên đùi vang lên tiếng đồ sứ vỡ vụn, cúi đầu nhìn xuống, thì ra hai chân đã bị đòn đánh của Tà Bồ Tát phá nát.

Trong lòng hắn đầy bi thương, không có hai chân, e là địa vị của hắn ở Lý gia sẽ bị giảm sút, không biết còn có thể bảo vệ mẹ con Lý Thiên Thanh được hay không.

“Nghĩ nhiều làm gì? Có lẽ ta và Thiên Thanh đều phải bỏ mạng ở Càn Dương Sơn này rồi!”

Hai tay Lý Kim Đấu dốc sức vung lên, thân thể bay lên trời, Lục Minh Ngọc Luân thiêu đốt vây quanh thân thể, gào thét xoay tròn, uy lực càng lúc càng lớn. Mà ở phía trước, Tà Bồ Tát chỉ dùng một tay đã tiếp được kiếm khí của Kim Hồng Anh. Mấy chục đạo kiếm khí bùng nổ vang dội, hợp lại làm một, uy lực tăng vọt, nhưng lập tức bị Tà Bồ Tát bóp nát!

Dương Giác Thiên Linh đăng chiếu tới, soi rọi Ma hồn. Nguyên Thần của Sa bà bà kết hợp với Thần Thai, bà tụng niệm Thái Thượng Bát Quái Hộ Thân lục, cùng Nguyên Thần nhấc chân, dồn lực giáng xuống. Khí đen cuồn cuộn, một con đường đá màu xanh ầm ầm trải rộng ra từ dưới chân bà, sông núi xung quanh biến đổi khác lạ, muốn kéo Tà Bồ Tát vào cõi âm!

“Cùng lão thân xuống cõi âm gây sóng gió nào!”

Con đường đá trải rộng đến dưới chân Tà Bồ Tát, Sa bà bà dốc toàn lực, khuôn mặt dữ tợn, khóe miệng khóe mắt rỉ máu, lỗ mũi nóng hổi, hai hàng máu tươi đỏ thẫm chảy ra.

“Cùng xuống cõi âm nào!”

Bà bà quát lớn, thân thể Tà Bồ Tát đã chìm hơn một nửa vào trong Cõi âm.

Cõi âm khủng khiếp âm trầm, từng đôi bàn tay gầy guộc thò ra từ trong bóng tối xung quanh, chộp về phía hai người trên con đường đá xanh. Cảnh tượng này hoàn toàn khác với cảnh tượng ở Vong Xuyên hà mà họ từng thấy trước đây!

Chứng kiến cảnh tượng này, ngay cả Tà Bồ Tát cũng không khỏi kinh hãi, nó dồn lực giậm một cước xuống, con đường đá màu xanh lập tức sụp đổ dưới lực lượng cường đại như Ma Thần của nó. Sa bà bà ho ra máu, quỳ rạp trên mặt đất, mất hết sức lực.

“Viu!”

Một luồng hàn quang lóe lên, xuyên thủng trái tim Tà Bồ Tát, bay ra từ trước ngực nó, sau đó chuyển hướng, đâm thẳng vào mi tâm của nó, chính là tiểu kiếm Bá Lao.

Bá Lao, vốn là loài chim, sở trường chính là bắt những con chim khác treo lên cành cây, mổ sọ ăn não.

Tiêu Vương Tôn đặt tên cho thanh tiểu kiếm này của mình là Bá Lao kiếm, ngụ ý chính là như vậy.

Thanh kiếm này sở trường chính là đâm ngực, xuyên não, cho dù là đại hòa thượng, đại lạt ma tu thành Kim Cương Bất Hoại, cũng có vài người bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của hắn.

Thế nhưng, khi Bá Lao kiếm sắp đâm trúng mi tâm Tà Bồ Tát đột nhiên lại như bị một luồng lực lượng vô hình giữ lại, dừng trước mi tâm của nó, không thể tiến thêm!

Một khuôn mặt của Tà Bồ Tát nhìn chằm chằm vào thanh tiểu kiếm, Bá Lao kiếm run lên nhè nhẹ, thân kiếm dần dần bị bẻ cong, biến dạng!

“Ngươi đã tế Nguyên Thần vào kiếm này, nhân kiếm hợp nhất?”

Một khuôn mặt khác của Tà Bồ Tát nhìn chằm chằm vào Tiêu Vương Tôn. Lúc này, Tiêu Vương Tôn không còn vẻ ung dung bình tĩnh như trước nữa, ngược lại thân thể của hắn cũng giống như tiểu kiếm Bá Lao, dần dần biến dạng vặn vẹo, như thể bị một luồng lực lượng vô hình nào đó nắm giữ toàn thân, khiến hắn phải làm ra động tác giống hệt như Bá Lao kiếm!

“Thảo nào ngươi có thể đâm thủng trái tim ta. Nhưng Nguyên Thần của ngươi ở trong kiếm, lại cho ta cơ hội giết chết ngươi!”

Ở vị trí trước ngực của Tà Bồ Tát, những thớ cơ bắp ngọ nguậy như con đỉa con giun, đan xen, móc nối, chữa trị trái tim bị đâm thủng.

Nó đột nhiên dồn lực, thân Bá Lao kiếm bị vặn xoắn một vòng, thân thể Tiêu Vương Tôn cũng theo đó vặn xoắn một vòng, xương cốt kêu răng rắc, máu dồn lên não, sắc mặt đỏ bừng đến mức có thể nhỏ ra máu.

“Vèo! Vèo! Vèo!”

Sáu ngọc luân bay tới, Lý Kim Đấu dốc toàn lực phát động ngọc luân chém về phía Tà Bồ Tát, ứng cứu Tiêu Vương Tôn. Tà Bồ Tát giơ sáu cánh tay lên, sáu bàn tay xòe ra, sáu ngọc luân lập tức dừng lại giữa không trung, bị pháp lực cường đại của nó ép cho nhỏ dần.

Theo sau vài tiếng “rầm” “rầm”, Lục Âm Ngọc Luân vỡ vụn.

“Ngươi có thể cố định được bao nhiêu cái?”

Lý Kim Đấu gào lên điên cuồng, không khí xung quanh chấn động dữ dội, từng Lục Âm Ngọc Luân lao ra như không muốn sống, số lượng nhiều đến nỗi Tà Bồ Tát cũng phải nhíu mày, sau đó nó liếc mắt nhìn qua. Lý Kim Đấu đang ở giữa không trung bị ánh mắt đó lướt qua, lập tức sứ hóa, biến thành người sứ không chân rơi xuống.

Hắn đã dồn hết pháp lực để hóa thành Lục Âm Ngọc Luân, bản thân không còn sức chống cự với lực lượng của Tà Bồ Tát, tốc độ sứ hóa nhanh đến đáng sợ.

Mắt thấy hắn sắp rơi xuống đất ngã tan tành, Kim Hồng Anh vội vàng lao tới, hóa thành một dải lụa đỏ bay tới, cuốn lấy Lý Kim Đấu đã hóa thành người sứ.

Người sứ rơi xuống đất, không bị vỡ vụn, nhưng Kim Hồng Anh lại chịu một lực ép không nhẹ, từ dải lụa đỏ hóa thành hình người, đang định đứng dậy thì ánh mắt Tà Bồ Tát lại liếc tới. Nàng ta thầm kêu không ổn, định hóa thành dải lụa đỏ bỏ chạy, nào ngờ bộ y phục đỏ mới bay lên để lộ bờ vai trắng nõn, nàng vừa vào thế bay lên đã bị sứ hóa, không thể động đậy.

Sa bà bà vịn vào Dương Giác Thiên Linh đăng, cố gắng bò dậy, nhưng còn chưa đứng vững thì ánh mắt Tà Bồ Tát lại liếc tới, bà bà cũng hóa thành một lão bà bằng sứ tay vịn Dương Giác Thiên Linh đăng, đứng yên bất động.

“Bây giờ, chỉ còn lại ngươi.”

Ánh mắt Tà Bồ Tát nhìn chằm chằm Tiêu Vương Tôn, nó không sứ hóa Tiêu Vương Tôn mà vặn xoắn tiểu kiếm Bá Lao, nhìn thân thể Tiêu Vương Tôn cũng vặn vẹo xoay tròn theo đó, khiến nó cảm thấy vô cùng thích thú.

Nó thích cảm giác hành hạ sinh linh như thế này.

Đột nhiên, nó cảm nhận được một luồng nguy hiểm mãnh liệt đang tới gần, cảm giác nguy hiểm này khiến nó nhớ lại ngày bị gã kia bắt được, bản thân nhỏ bé và bất lực đến nhường nào.

Nó vội vàng nhìn về phía có nguy hiểm, chỉ thấy kim quang che khuất một nửa tầm mắt, ánh sáng rực rỡ chói lọi. Trong đó phảng phất như có vô số Thần linh, lại như là Tiên nhân, mờ ảo, hư vô. Đối với người khác, đó là cảnh tượng đẹp mắt, còn đối với nó, đó là sự tra tấn, khiến cho đôi mắt của nó chảy ra huyết lệ đen ngòm sền sệt.

“Đây là pháp thuật?”

Nó lập tức tỉnh ngộ, nhìn về phía bóng dáng đang bước tới dưới ánh kim quang, không khỏi gầm lên giận dữ, định bóp nát Tiêu Vương Tôn, sau đó giết chết bóng dáng cao lớn kia.

Nhưng đúng lúc này, nó nhận ra xung quanh thân thể có luồng lực lượng kỳ dị đang lưu động, nhưng nó lại không nhìn thấy pháp thuật.

Nó chỉ nhìn thấy pháp thuật hình thành xung quanh, bao vây lấy mình.

Dựa theo bản năng, nó có thể phá giải hầu hết pháp thuật trên thế gian, nhưng giờ bản thân đang ở trong pháp thuật, phá giải thế nào đây?

Nó không còn tâm trí đâu mà giết Tiêu Vương Tôn nữa, tám cánh tay vung vẩy điên cuồng, oanh kích ra xung quanh, lực lượng cuồng bạo có thể dời non lấp biển, nhưng pháp thuật xung quanh cho dù bị nó phá vỡ cũng lập tức hình thành trở lại, ban đầu là Hỏa Phù, Thủy Phù đơn giản nhất, tiếp theo là Ngũ Hành Sơn, Bát Quái Lô, Cửu Cung, Thập Nhị Nguyên Thần, Nhị Thập Bát Tú, Tam Thập Lục Thiên Cương, Thất Thập Nhị Địa Sát…

Dưới ánh kim quang chói lọi, vô số bóng dáng thần tiên đè nén trấn áp nó, không ngừng nghiền nát thân thể, tiêu diệt máu thịt của nó!

0.43155 sec| 2432.297 kb