Trần Thực mang theo Hắc Oa đến ngọn núi lớn mà đại xà Huyền Sơn chiếm cứ, lúc này đã là ngày thứ sáu Ma biến, nhưng trên núi vẫn còn hơn một ngàn thôn dân chưa bị sứ hóa.
Nhưng mà ăn uống ngủ nghỉ của những người này là một vấn đề nghiêm trọng, hiện giờ trong núi rất khó tìm được đồ ăn, linh thú cũng đã mai danh ẩn tích, trong núi rừng chỉ có thể nhìn thấy linh thú hóa thành đồ sứ, không tìm thấy chút sinh khí nào. Những người Huyền Sơn được che chở chết đói chỉ là chuyện sớm muộn.
Đại xà Huyền Sơn vốn có thể ăn gió uống sương, không cần ăn uống, nhưng những người này chỉ là phàm nhân, ăn gió uống sương ắt sẽ chết đói.
Có người đói không chịu nổi bèn xuống núi tìm đồ ăn, nhưng thường chưa đi đến dưới núi đã biến thành người sứ.
Lúc Trần Thực đến dưới chân núi đã nhìn thấy rất nhiều người sứ, có người duy trì tư thế đứng thẳng, có người lại ngã xuống vỡ nát.
Những người sứ này có nam có nữ, đa số là nam nhân, vì gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, cho nên mới đi ra ngoài mạo hiểm, chỉ có điều bây giờ sứ hóa ngày càng mạnh, đi ra ngoài là mất mạng.
“Đại xà Huyền Sơn cũng không giải quyết được vấn đề ăn uống. Nếu những người này không có gì ăn, chỉ e là sẽ ăn thịt người.” Trần Thực thầm nghĩ.
Dưới đầu đại xà Huyền Sơn, Trần Thực tìm được gia gia, ông lão đang kiểm tra một người sứ.
Trần Thực mừng rỡ bổ nhào qua, ôm chặt lão gia tử không buông tay.
Lão gia tử cười ha hả, xoa xoa đầu hắn, đợi cho Trần Thực hết hưng phấn mới nói: “Những ngày qua con rất khá, không chỉ có thể tự lập mà còn bảo vệ được rất nhiều người.”
Trần Thực cười nói: “Gia gia, con có thể áp chế dấu tay quỷ, sẽ không tái phát nữa! Người không cần lo lắng cho con nữa!”
Trong lòng hắn vô cùng an tâm.
Hắn đã từng tưởng tượng ra rất nhiều khả năng xấu, ví dụ như có phải gia gia đãng trí đi lạc hay không, có phải gia gia bị dị thú ăn thịt, hoặc có phải gia gia bị sứ hóa, hoặc là bị bọn buôn người bán đi nơi khác, vân vân.
Bây giờ lại được gặp gia gia, hắn mới coi như yên tâm.
Hắc Oa thì bình tĩnh hơn nhiều, cứ cọ tới cọ lui bên chân lão gia tử, ngửa đầu chờ đợi lão gia tử xoa đầu.
Quả nhiên, lão gia tử thuận tay xoa hai cái lên đầu nó, Hắc Oa rất vui vẻ.
“Gia gia, con nghĩ ra một cách để sống tiếp!” Trần Thực phấn khởi nói.
Trần Dần Đô kinh ngạc nhìn hắn, cười nói: “Ta cũng có một phát hiện rất kỳ lạ. Con nói trước hay ta nói trước?”
Trần Thực cười nói: “Gia gia nói trước đi.”
Trần Dần Đô ngồi xổm xuống quan sát người sứ trước mặt, Trần Thực cũng lại gần quan sát. Người sứ này chính là do người thường hóa thành đồ sứ, không khác gì những người sứ ở bên ngoài, hắn cẩn thận quan sát thật lâu, cũng không nhìn ra điểm gì khác thường. Trần Dần Đô nói: “Ta đang quan sát xem nó có di chuyển hay không.”
“Di chuyển?” Trần Thực ngơ ngác.
“Đúng vậy. Hơn nữa, mấy ngày nay ta đã quan sát ra kết quả.”
Trên gương mặt già nua màu xanh trắng của Trần Dần Đô lộ ra nụ cười, nói: “Quả thật nó đang di chuyển. Bốn ngày trước là thời gian nhóm người thường đầu tiên bị sứ hóa, ta đã mang người sứ này đến đây, đặt ở chỗ này. Bốn ngày trôi qua, ta phát hiện một bàn tay của nó đã di chuyển khoảng cách bốn hào.”
Hào, chính là độ rộng của một sợi tóc, gấp mười lần sợi tơ, một phần nghìn của một tấc.
Cũng tức là một bàn tay của người sứ, bốn ngày di chuyển một khoảng bằng sợi tóc.
“Con có biết điều này có ý nghĩa gì không?” Trần Dần Đô cười nói: “Nó vẫn còn sống.”
Ông đứng thẳng người lên, nhìn về phía những người sứ dưới chân núi, sau đó lại nhìn về phía vùng núi rộng lớn hơn, nói: “Tất cả bọn họ đều còn sống! Bao gồm cả những người, linh thú, hoa cỏ cây cối, chim muông cá trùng này, thậm chí những lương thực đã bị sứ hóa kia, tất cả đều còn sống! Bọn họ chỉ là biến thành sinh mệnh bằng sứ!”
Ông có phần kích động: “Tốc độ của bọn họ trở nên vô cùng chậm chạp, chậm đến mức có thể một năm mới có thể đi một bước, hít thở một hơi, chậm đến mấy tháng mới chớp mắt một lần, chậm đến mười năm mới có thể mọc rễ nảy mầm. Nhưng mà bọn họ vẫn còn sống! Đây chính là phát hiện của ta!”
Trần Thực cũng kích động, cười nói: “Bọn họ đều chưa chết, nói cách khác, chỉ cần giết chết Tà Bồ Tát là bọn họ có thể khôi phục như lúc ban đầu!”
Trần Dần Đô cười nói: “Không phải là có khả năng mà là điều tất nhiên. Đây chính là một chút sinh cơ mà Chân Vương để lại cho bá tánh.”
Trần Thực không hiểu, cẩn thận suy nghĩ vì sao gia gia lại nói như vậy.
Đột nhiên, hắn bừng tỉnh.
“Kẻ muốn trộm lăng mộ Chân Vương, không phải là bách tính, mà là tu sĩ! Những tu sĩ này tiến vào lò gốm sứ điều tra tung tích lăng mộ Chân Vương, đã đánh động đến Tà Bồ Tát. Tà Bồ Tát bộc phát, biến cả phương viên trăm dặm thành Ma vực. Như vậy, tu sĩ trong vòng trăm dặm này sẽ liều chết tìm mọi cách để tiêu diệt Tà Bồ Tát! Chỉ cần trong vòng trăm ngày có thể diệt trừ Tà Bồ Tát là có thể nắm lấy một chút sinh cơ này, giải cứu tất cả mọi người!”
Đây chính là một chút sinh cơ!
Nhưng cũng phải xem ngươi có thể nắm được hay không.
Không nắm được, một khi trăm ngày trôi qua, tất cả đều sẽ tan thành mây khói!
Thế nhưng, làm sao mới có thể tiêu diệt Tà Bồ Tát?
Tà Bồ Tát pháp lực cao cường, Ma vực bao phủ cả phương viên trăm dặm, khiến cho mọi người không cách nào chạy thoát, chỉ có thể hóa thành đồ sứ.
Tà Bồ Tát cũng có chiến lực kinh người, Tiêu Vương Tôn, Sa Bà Bà, Lý Kim Đấu, Kim Hồng Anh giao chiến với hắn, bốn vị cao thủ bị đánh cho trọng thương!
Trước mắt còn có biện pháp nào để có thể giải quyết Tà Bồ Tát đây?
“Tiểu Thập, ngươi nói biện pháp sống sót là gì?” Trần Dần Đô hỏi.
Trần Thực thu hồi suy nghĩ, nói: “Ma vực của Tà Bồ Tát chỉ có thể bao phủ dương gian, không thể bao phủ cõi âm. Cho nên con muốn thông qua Đại Cổn ở Đức Giang, đi đến Vong Xuyên hà của cõi âm. Thông qua con sông đó đi xuống hạ lưu trăm dặm là có thể ra khỏi phạm vi bao phủ của Ma vực. Sau đó lại thông qua Đại Cổn trở về dương gian là có thể rời khỏi Ma vực.”
Trần Dần Đô lắc đầu nói: “Bây giờ Đại Cổn trong Đức Giang hoặc là bị sứ hóa, hoặc là đã trốn vào cõi âm hoặc là ở thượng du hạ du, e là không tìm được Đại Cổn nữa đâu.”
Trần Thực ánh mắt lóe sáng, cười nói: “Nước Đức Giang vẫn luôn chảy xiết không ngừng, dòng nước bất định, cá cũng như thế. Chỉ cần canh giữ ở thượng du hoặc hạ du, tất nhiên có thể gặp được Đại Cổn vô tình lạc vào Ma vực. Nói cách khác, chúng ta vẫn còn cơ hội chạy thoát!”
Trần Dần Đô suy nghĩ một chút, nói: “Một con Đại Cổn, chỉ đủ để cho hai ông cháu chúng ta chạy thoát, cùng lắm là mang theo Hắc Oa. Ba người chúng ta, có thể chui vào trong miệng con cá, con cá lớn sẽ mang theo chúng ta du ngoạn hai giới âm dương, chạy ra khỏi Ma vực!” Lúc này, giọng nói của Lý Thiên Thanh truyền đến: “Tiểu Thập, chúng ta định một lần nữa quyết đấu với Tà Bồ Tát, cần ngươi hỗ trợ phá giải phù lục trên người hắn!”
Trần Thực đứng dậy, nhìn theo hướng tiếng nói, thì ra là cỗ xe của Tiêu Vương Tôn đang dừng ở bên ngoài.
“Gia gia, con đi giúp bọn họ trước đã.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo