Tiêu Vương Tôn nói tiếp: “Trần sư không muốn hại đến thế gian, vậy thì chỉ còn cách đến cõi âm. Nhưng Trần Thực không ai chăm nom, ắt phải chết, nên Trần sư cũng chẳng thể nào đi cõi âm được. Bà bà, người có thể làm mẹ nuôi của thằng bé không?”

Sa bà bà rùng mình một cái, lắc đầu: “Mẹ nuôi là người bảo hộ, có cầu tất ứng, làm sao ta có thể ngày đêm ở bên cạnh nó được. Hơn nữa…”

Bà lộ vẻ sợ hãi, không nói thêm gì nữa.

Tiêu Vương Tôn nói: “Ta cũng vậy. Cả hai chúng ta đều không đồng ý, nên Trần sư phụ mới không ra tay. Ngài ấy muốn ép chúng ta, buộc chúng ta phải bảo vệ Trần Thực!”

Kim Hồng Anh nghe mà đầu óc mờ mịt như lạc vào sương mù, bèn hỏi: “Trần Thực làm sao cơ? Ta thấy đứa nhỏ này rất ngoan mà, sao lại không có ai chăm sóc? Nếu hai người không muốn chăm sóc nó, cứ để nó đi theo ta, ta đưa nó đến Thần Cơ Doanh làm lính!”

Tiêu Vương Tôn lắc đầu: “Kim đại nhân, gánh nặng này không phải người gánh nổi đâu, Thần Cơ Doanh cũng không gánh nổi. Cho dù có trói cả tam doanh Thần Cơ, Ngũ Quân, Thần Xu của người lại với nhau cũng không gánh nổi.”

Kim Hồng Anh cười lạnh: “Trên đời này chưa có gánh nặng nào mà vai Kim Hồng Anh ta không gánh nổi!”

Sa bà bà nói: “Kim đầu lĩnh đã từng nghe đến Tiên Thiên Đạo Thai chưa?”

Kim Hồng Anh hơi sững người: “Có nghe qua đôi chút. Nhưng Tiên Thiên Đạo Thai chỉ là truyền thuyết, là thứ tồn tại trong lời đồn.”

Sa bà bà nói: “Thần thai chia làm cửu phẩm, từ cửu phẩm là yếu nhất đến nhất phẩm là mạnh nhất, mỗi loại thần thai lại mang năng lượng khác nhau, đại diện cho thiên phú cũng khác nhau. Nhưng trên cả Tử Ngọc Thần Thai nhất phẩm, còn có một loại thần thai khác, chính là Tiên Thiên Đạo Thai. Rốt cuộc thần thai này có hay không vẫn là một ẩn số, thế mà loại thần thai chí tôn này và loại thần thai yếu nhất lại cùng xuất hiện trong một gia đình.”

Tiêu Vương Tôn thở dài, không biết là hâm mộ hay tiếc nuối.

“Yếu nhất là gia gia, Trần Dần Đô. Mạnh nhất là cháu trai, Trần Thực.”

Sa bà bà nói tiếp: “Lão già họ Trần kia trước đây chẳng quan tâm gia đình, bỏ con trai mà đi, một năm về nhà một chuyến đã là tốt lắm rồi. Con trai ông ta lớn lên ở quê, cũng chẳng biết dạy dỗ con cái thế nào, ấy vậy mà cháu trai lại rất khá. Trần Thực thi huyện vang danh thiên hạ, Chân Thần giáng thế, ban cho Tiên Thiên Đạo Thai trong truyền thuyết, trở thành Đạo Thai Thánh Thể, tú tài trẻ con đệ nhất năm mươi tỉnh! Vinh quang biết nhường nào! Chỉ tiếc là mang ngọc có tội.”

Bà dừng lại một chút rồi nói: “Sau khi Trần sư phụ nhận được tin cháu trai trở thành đệ nhất tú tài năm mươi tỉnh, là lập tức chạy về nhà; nhưng về đến nhà thì thi thể Trần Thực đã lạnh ngắt, Tiên Thiên Đạo Thai cũng không cánh mà bay, không biết là do kẻ nào gây ra.”

Nghe đến đây, Kim Hồng Anh bỗng nhớ đến chuyện cũ năm xưa, sắc mặt lộ vẻ sợ hãi.

Năm đó khi nàng gia nhập Thần Cơ doanh, vốn không đủ tư cách, nhưng khi nàng sắp hết hy vọng thì Tây Kinh tỉnh Anh Đào huyện xảy ra chuyện lớn, tướng sĩ ba doanh Thần Cơ, Ngũ Quân, Thần Xu gần như chết sạch!

Các quan viên trong doanh như Đề đốc nội thần, Võ quan, Chưởng hiệu, Tọa doanh nội thần… gần như bị giết sạch!

Vị trí trong Thần Cơ Doanh phần lớn do các gia tộc danh giá sắp xếp từ trước, nhưng lần này chết quá nhiều người, chỗ trống cũng nhiều, nàng mới may mắn được vào Thần Cơ doanh, lại còn được thăng chức lên chức Võ quan, chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể trở thành thống soái Đề đốc nội thần!

Nàng vẫn luôn thắc mắc vì sao năm đó ba doanh trấn giữ Tây Kinh lại bị diệt gần như toàn bộ, nàng cũng từng tìm đọc rất nhiều hồ sơ công văn, nhưng đều nói rất sơ sài, chỉ nói là có một cao thủ trong đám tán nhân nổi điên, đột nhiên tàn sát bách tính ở Tây Kinh, ba doanh nhận lệnh đi tiêu diệt, kết quả thương vong nặng nề.

Hơn nữa, không chỉ ba doanh.

Nghe đồn lần đó có rất nhiều nhân vật tiếng tăm ở Tây Kinh đều bỏ mạng trong loạn lạc.

Còn kẻ gây chuyện là ai, vì sao lại nổi điên thì trong hồ sơ của Thần Cơ doanh không hề nhắc đến, thậm chí những chữ quan trọng còn bị bôi đen, không thể nào nhận ra được.

Nếu như chuyện năm đó là do gia gia của Trần Thực gây ra…

Nàng không khỏi rùng mình một cái, gánh nặng này nàng thật sự không gánh nổi, cho dù ba doanh Thần Cơ, Ngũ Quân, Thần Xu liên thủ cũng không gánh nổi.

Trong lòng Kim Hồng Anh lại dâng lên một nỗi bực bội.

“Lúc trước đánh đấm tàn nhẫn như vậy, giết chóc kinh hoàng như vậy, tại sao gia hia của Trần Thực có thể sống sót? Còn nữa, Trần Thực đã bị người ta moi mất Tiên Thiên Đạo Thai, chẳng phải là đã chết từ lâu rồi sao? Sao có thể sống lại?”

Trong lòng nàng tiếc nuối không thôi, nếu như năm đó Trần Thực không bị người ta moi mất Tiên Thiên Đạo Thai thì bây giờ tu vi đã đạt đến cảnh giới gì rồi?

E là nàng phải ngước nhìn!

“Gia gia của Trần Thực không muốn ra tay tương trợ, cũng là lẽ thường tình. Nếu đổi lại là cháu trai ta bị người ta đối xử như vậy, không trả thù Đại Minh thì ta đã là Đại Bồ Tát rồi!”

Nàng thầm nghĩ.

Lúc này, Tiêu Vương Tôn nói: “Nếu không còn cách nào khác, vậy chỉ có thể dựa vào bọn họ để đối phó với Tà Bồ Tát.”

“Bọn họ?”

Sa bà bà khẽ ngẩn người, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn về phía Kính Hồ sơn trang.

Ở nơi đó, dưới mỗi gốc cổ thụ đều có một cỗ quan tài.

Sa bà bà quả quyết: “Không được! Ai biết hiện giờ bọn chúng đang ở trạng thái gì? Năm đó khi vào quan tài thì bọn chúng đã không ổn rồi. Nếu tỉnh lại mà là người thì còn may, nếu đã Tà hóa e rằng mỗi kẻ đều nguy hiểm không kém Tà Bồ Tát và lão già họ Trần đâu!”

Tiêu Vương Tôn thở ra một hơi trọc khí: “Nếu đã vậy, chỉ còn một con đường. Bốn người chúng ta, ôm lòng quyết tử, tái chiến một trận! Bà bà?”

Sa bà bà nét mặt biến đổi, liếc nhìn chiếc đèn lồng sừng dê trước cửa sơn trang.

Ngọn đèn này mang theo tâm nguyện tìm lại con trai Hướng Thiên Vũ của bà.

“Được! Nếu ta chết, cũng vừa vặn xuống cõi âm tìm Thiên Vũ!”

Sa bà bà ngẩng đầu, cười nói: “Tiêu Vương Tôn, ta bằng lòng liều mạng cùng ngươi!”

Tiêu Vương Tôn nhìn sang Kim Hồng Anh: “Hồng Anh…”

“Đừng gọi ta là Hồng Anh, hãy gọi ta là Kim đại nhân!”

Kim Hồng Anh hừ một tiếng, do dự một lát rồi nói: “Giờ chỉ có quyết tử mới có thể cầu sinh, ta chấp nhận thử một phen!”

Tiêu Vương Tôn nhìn về phía quan tài của mình, từ trong đó vọng ra tiếng Lý Kim Đấu, cách mấy lớp gỗ dày, ồm ồm như từ cõi âm vọng lại: “Ta phải tìm cho nghiệt tôn một con đường sống. Dù thế nào, ta cũng phải tham gia!”

“Kim đại nhân, ngươi hãy vào quan tài của Sa bà bà nghỉ ngơi dưỡng thương trước đi. Cho ngươi một ngày để áp chế thương thế.”

Tiêu Vương Tôn nói: “Một ngày sau, chúng ta sẽ bàn bạc kế hoạch đối phó Tà Bồ Tát.”

0.45740 sec| 2427.648 kb