Đợi cơm canh xong xuôi, Lý Thiên Thanh lại dùng Lục Âm Ngọc Luân gọt ba đôi đũa, ba người bèn cùng ngồi vào bàn.

Kim Hồng Anh thở dài, đôi mày chau lại, nói: “Triệu gia chết tiệt! Triệu Ngạn Long gây ra đại họa thế này, Triệu Thiên Bảo thân là Tuần phủ Tân Hương, vậy mà lại không phái người đến giải quyết. Đúng là đáng bị tru di cửu tộc!”

Trần Thực trong lòng khẽ động, bèn hỏi: “Là Triệu gia chọc ra Tà Bồ Tát hay sao?”

Kim Hồng Anh khẽ gật đầu: “Không phải bọn họ thì là ai được chứ? Khi Tà Bồ Tát xuất thế, ta đã lập tức đến ngay, lại gặp ba cao thủ Triệu gia bị Tà Bồ Tát đánh chết. Triệu gia chiếm cứ Tân Hương, mục đích vốn là lăng mộ Chân Vương.”

Lý Thiên Thanh nói: “Ta cũng đoán là Triệu gia vào lò nung để tìm kiếm tung tích lăng mộ Chân Vương, kết quả lại thả ra Tà Bồ Tát. Nếu là bảo vật khác Triệu gia đã chẳng phái nhiều người đến vậy.”

Kim Hồng Anh liếc hắn một cái, cười lạnh nói: “Lý gia các ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì. Lý gia ở tận Tuyền Châu xa xôi, vì sao lại phải phái Lý Khả Pháp đến Thủy Ngưu huyện làm Huyện thừa? Chẳng phải cũng là vì lăng mộ Chân Vương hay sao? Hai ông cháu các ngươi đến đây, chẳng lẽ không phải vì điều tra cái chết của Lý Khả Pháp?”

Lý Thiên Thanh thừa nhận: “Ta và gia gia cũng đang điều tra tung tích lăng mộ Chân Vương, để còn về phục mệnh.”

Kim Hồng Anh nói: “Lý gia các ngươi còn già đời hơn so với Triệu gia, cũng âm hiểm hơn nhiều. Triệu gia chẳng qua chỉ là con dê tế thần mà Lý gia các ngươi cố ý nuôi dưỡng mà thôi.”

Lý Thiên Thanh lấy làm khó hiểu, nghi hoặc nhìn nàng.

“Thế lực Lý gia lớn hơn Triệu gia rất nhiều, vì sao trước khi Triệu gia quật khởi không chiếm lấy Tân Hương? Chẳng qua là Lý gia sợ hãi, sợ bản thân độc chiếm Tân Hương sẽ khiến những thế gia cổ xưa khác sinh lòng đố kỵ. Hơn nữa, rốt cuộc lăng mộ Chân Vương ở nơi nào, có nguy hiểm gì, nguy hiểm đến đâu, Lý gia đều không biết. Bọn họ sợ bản thân mở ra lăng mộ Chân Vương sẽ tổn thất nặng nề, nguyên khí đại thương.”

Kim Hồng Anh gắp một miếng thịt, nói: “Cho nên bọn họ cần một hòn đá thử đường, Triệu gia chính là hòn đá thử đường ấy. Triệu gia quật khởi ở Tân Hương tuyệt đối là do Lý gia các ngươi dung túng, để cho Triệu gia lớn mạnh sinh lòng tham muốn với lăng mộ Chân Vương. Triệu gia tổn thất nặng nề còn Lý gia lại không tổn hại một cọng lông nào, chẳng phải rất cao minh à?”

Trần Thực hỏi: “Hồng Anh tỷ tỷ, tâm tư của thế gia lợi hại như vậy sao?”

“Lợi hại hơn ngươi tưởng nhiều.”

Kim Hồng Anh ngữ trọng tâm trường: “Thế phiệt có thể tồn tại đến ngày nay tự có đạo lý của nó. Ngươi tuyệt đối không được coi thường bất cứ thế phiệt nào. Cho dù Triệu gia bị Lý gia lợi dụng, thoạt nhìn là bị người khác lợi dụng đấy nhưng chẳng phải bọn họ cũng nhân cơ hội này đứng vững gót chân ở Tân Hương hay sao? Ban đầu Triệu gia chỉ là một gia tộc nhỏ, nay chiếm cứ Tân Hương, thế lực ngày càng lớn mạnh, gia tộc hưng thịnh, cao thủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Bọn họ cũng không chịu thiệt thòi gì.”

Trần Thực suy nghĩ một chút, nói: “Triệu gia thả Tà Bồ Tát hại chết nhiều người như vậy, triều đình chẳng lẽ sẽ không bắt Triệu gia trị tội sao?”

Kim Hồng Anh cười nói: “Triều đình? Ý ngươi là Nội Các Đại Minh sao? Làm sao ngươi biết được trong Nội Các không có người đứng sau lưng Triệu gia? Lý gia lợi dụng Triệu gia ném đá dò đường, Triệu gia cũng có thể dựa vào thế gia lớn hơn để bảo toàn bản thân. Đừng nghĩ nhiều nữa, nói không chừng lần này Triệu gia vận động một chút còn có thể trở thành trung thần nghĩa sĩ ấy chứ!”

Trần Thực ngây người, một lúc sau mới nói: “Vậy còn vương pháp Đại Minh thì sao?”

Kim Hồng Anh gắp mấy miếng thịt nhét vào miệng hắn, cười nói: “Vương pháp vương pháp, chính là pháp của bậc đế vương, chuyên dùng để quản những kẻ dân đen các ngươi! Sao hả, ngươi còn muốn quản chuyện của bậc đế vương à? Mau ăn đi, ăn xong còn lên đường!”

Ba người ăn cơm xong, thu dọn thỏa đáng rồi lại tiếp tục lên đường, men theo một con đường nhỏ ít người đi đến ngoài thung lũng.

Lại đi thêm một lúc lâu, rốt cuộc bọn họ cũng đến nơi, bên ngoài Kính Hồ sơn trang.

Bên ngoài sơn trang, cỗ xe của Tiêu Vương tôn đang đậu ở đó, Lý Kim Đấu nằm bên cạnh, chẳng biết sống chết ra sao.

Lý Thiên Thanh vội vàng chạy đến, thử xem hơi thở, thấy vẫn thoi thóp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lý Kim Đấu tỉnh lại, liếc thấy cháu trai vẫn còn sống, mừng vừa sợ, cơn giận lại trào lên, quát: “Nghiệt chướng, còn dám vác mặt đến gặp lão phu à?”

Lý Thiên Thanh ngơ ngác như rơi vào sương mù, chẳng hiểu vì sao ông nội lại nổi giận, vội vàng nói: “Gia gia, cháu…”

“Gia gia? Được lắm, ngươi làm gia gia, ta làm cháu ngươi!” Lý Kim Đấu tức giận đến mức nói năng lộn xộn.

Kim Hồng Anh định tiến vào trong sơn trang, Trần Thực vội vàng ngăn nàng lại, lắc đầu nói: “Người ngoài không được phép vào, hơn nữa mỗi lần chỉ được phép hai người vào trong. Nếu không sẽ gặp nguy hiểm.”

Hắn giải thích quy củ của Kính Hồ sơn trang: “Tỷ tỷ không phải người của sơn trang, lại không biết trong trang có bao nhiêu người, chớ nên tự tiện xông vào.”

Kim Hồng Anh không dám tiến vào, lần trước nàng đến đây đã đoán được người lạ không được phép tiến vào, nếu không sẽ bị sơn trang phản đòn, chẳng qua không biết rõ quy củ, bèn cười lạnh nói: “Tiêu Vương tôn, mau ra đây cho ta!”

Quan tài của Tiêu Vương tôn mở ra từng lớp từng lớp, một lúc lâu sau, Tiêu Vương tôn từ trong quan tài bước ra.

Ở góc Tây Nam cũng có một cỗ quan tài mở ra, người từ bên trong bước ra lại là Sa bà bà.

Trần Thực hơi sững sờ, lập tức tỉnh ngộ: “Sa bà bà cũng là một trong những người xây dựng Kính Hồ sơn trang năm xưa! Kỳ lạ, thật sự càng lúc càng kỳ lạ! Gia gia, Sa bà bà, Tiêu Vương tôn, những người này thoạt nhìn vĩnh viễn không thể có bất kỳ liên quan nào, vậy mà hết lần này tới lần khác lại bị một mối liên hệ kỳ lạ nào đó ràng buộc… Tám chín phần mười là gia gia đã gia nhập vào một tổ chức bí ẩn nào rồi!”

Hai người đi ra khỏi Kính Hồ sơn trang, sắc mặt đều không tốt lắm.

Sa bà bà nói: “Chúng ta đi xa một chút rồi nói chuyện, đừng làm ảnh hưởng đến những lão gia hỏa đang ngủ say trong đó. Nếu đánh thức bọn họ, không ai sống yên ổn được đâu.”

Mọi người nghiêm mặt, nhìn về phía những cỗ quan tài khác trong sơn trang.

Rốt cuộc những cỗ quan tài kia đang chứa những ai?

Bọn họ sống hay chết, vì sao lại ngủ say như vậy?

Mọi người đi đến bên bờ Kính Hồ, nơi này hàn khí lạnh thấu xương, khiến Hắc Oa không nhịn được hắt hơi liên tục, run lên cầm cập.

Trần Thực nhìn bốn người bọn họ, già, yếu, bệnh, tật, xem như đã đủ cả, không khỏi thở dài.

Sa bà bà già nua, Kim Hồng Anh yếu ớt, Tiêu Vương Tôn bệnh tật, Lý Kim Đấu hai chân bị phế, đúng là một kẻ tàn tật.

Một đám cao thủ như vậy, làm sao có thể đánh bại Tà Bồ Tát đây?

0.46032 sec| 2411.141 kb