Tà Bồ Tát nổi giận lôi đình, lắp đầu vào, sải bước đuổi theo, trong lúc nhất thời đất rung núi chuyển.
Tốc độ của nó cực nhanh, một bước đã sánh bằng hai mươi bước của Trần Thực cùng mọi người. Trần Thực và mọi người thi triển Giáp Mã phù, nếu chạy đường thẳng thì tuyệt đối không thể nào chạy thoát.
Thế nhưng nơi đây là Càn Dương sơn, thế núi hiểm trở, khắp nơi đều là vách núi dựng đứng, khe núi sâu thẳm, rừng cây rậm rạp. Tuy Tà Bồ Tát chạy nhanh nhưng nhiều lần bị Trần Thực và mọi người lợi dụng địa hình hiểm trở để bỏ xa.
Nhưng nó thật sự rất mạnh, vậy mà vẫn lần lần mò mò tìm được tung tích của Trần Thực và mọi người, tiếp tục đuổi giết.
Thấy hiệu lực của Giáp Mã phù sắp hết, Trần Thực cõng Kim Hồng Anh chui vào một hang núi. Hắc Oa và Lý Thiên Thanh vội vàng chạy vào theo, chỉ thấy Trần Thực đi trong hang núi phía trước, thoắt cái rẽ trái rẽ phải, vô cùng thành thạo, chắc chắn không phải lần đầu tiên vào đây.
Hang núi như mê cung khiến cho Lý Thiên Thanh và Kim Hồng Anh trong lòng lo sợ. Nếu bọn họ tự tiện xông vào mà không có Trần Thực dẫn đường, e rằng có sờ đến chết cũng chưa chắc đã ra được.
“Chắc chắn Trần Thực trước đây là một đứa trẻ nghịch ngợm, ngay cả hang động nguy hiểm như vậy cũng chui vào, nếu hắn mà là đệ đệ ta, ta sẽ đánh cho hắn một trận nên thân!”, Kim Hồng Anh thầm nghĩ.
Trên vách hang đá có một số rêu phát sáng, rất kỳ lạ, đã thích ứng với bóng tối trong hang nên có thể miễn cưỡng nhìn rõ xung quanh.
Trong hang có phần âm u ẩm ướt nhưng không khí không hề ngột ngạt, chắc hẳn hang động này là có nhiều cửa hang thông với bên ngoài nên không khí mới dễ chịu như vậy.
Tà Bồ Tát không tìm thấy tung tích của bọn họ, tức giận kêu lên những tiếng the thé chói tai. Chẳng qua không ai hiểu nó đang nói gì.
Trần Thực đặt Kim Hồng Anh xuống, siết chặt rương sách sau lưng, nói nhỏ: “Đi theo ta”.
Họ tiếp tục đi trong hang, theo Trần Thực dẫn đường càng lúc càng vào sâu.
Kim Hồng Anh và Lý Thiên Thanh tính toán khoảng cách, cảm thấy họ đã vào đến sâu trong núi, nếu tiếp tục đi về phía trước e rằng sẽ xuyên qua cả ngọn núi lớn này.
Bỗng nhiên, trong lòng núi phía trước xuất hiện một vách núi dựng đứng. Kim Hồng Anh sơ ý suýt nữa ngã xuống, may mà Trần Thực kịp thời nắm lấy cánh tay nàng.
Nàng giẫm phải mấy khối đá khiến chúng rơi xuống vực, một lúc sau mới nghe thấy tiếng rơi xuống đất vọng lại.
Vách núi cheo leo như vậy mà lại có người đẽo ra một con đường men theo vách đá. Con đường tuy chỉ rộng hai thước, nhưng cũng không phải chuyện nhỏ, khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Ba người một chó gần như dính sát vào vách đá, nghiêng người bước từng một đi về phía trước. Đi được nửa đường, Lý Thiên Thanh bỗng nhìn thấy trên vách núi đối diện có bộ xương khổng lồ phát ra ánh sáng xanh, xương cốt to lớn dài hẹp, vươn ra từ trong bóng tối dưới vách núi, bám lên trên vách núi.
Có điều bọn họ không thể đến gần, nhìn từ xa lại cũng không rõ đó có phải là xương thật hay là thạch nhũ biến thành.
“Càn Dương sơn này đúng là nhiều thứ kỳ quái.” Hai người thầm nghĩ.
Nếu không có Trần Thực dẫn đường, cả đời bọn họ cũng đừng mơ được chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ này.
Từ con đường trên vách đá vòng qua phía đối diện, cuối đường lại là một hang động. Bọn họ đi theo Trần Thực, không biết đã đi bao xa, bỗng nhiên phía trước xuất hiện ánh sáng. Bọn họ đi vào trong ánh sáng, phải mất một lúc lâu mới thích nghi được.
Nơi đây là một thung lũng yên tĩnh, suối nước róc rách chảy, hợp thành một hồ nước trong veo.
Trần Thực đặt rương sách xuống, trong rương là linh nhục hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước, còn khoảng mười cân.
Ngoài linh nhục ra còn có một cái nồi nhỏ, một con dao nhỏ để lấy máu chó, và một cái muỗng múc canh.
Ba người một chó đã sớm đói bụng cồn cào. Trần Thực cắt một miếng thịt ném cho Hắc Oa sau đó tìm mấy hòn đá để bắc một bếp lò đơn giản, chuẩn bị nấu cơm ngay tại đây, lấp đầy bụng đã rồi tính tiếp.
Cây cối xung quanh đều đã bị sứ hóa, chỉ còn lại một số cây cối đã chết khô không thể sứ hóa, không bị ảnh hưởng bởi Ma vực.
Lý Thiên Thanh chọn một cây cổ thụ vừa mới chết cách đó không xa, dùng Lục Âm Ngọc Luân bổ ra làm thớt.
Trần Thực thái thịt, Lý Thiên Thanh dùng Lục Âm Ngọc Luân bổ củi, hai người cùng nhau nấu nướng. Chỉ có Kim Hồng Anh ở một bên nhàn rỗi, không có việc gì làm.
Nàng nhìn thấy đầm nước không xa, lại nhìn xuống người mình, giơ cánh tay lên ngửi ngửi nách, sắc mặt chán ghét.
Nàng đi về phía đầm nước, vừa đi vừa nói: “Ta đi tắm đây, hai tên tiểu quỷ các ngươi không được nhìn trộm! Nếu dám nhìn trộm, ta móc mắt các ngươi ra!”
Trần Thực và Lý Thiên Thanh vâng dạ. Nghe thấy tiếng động sột soạt bên đầm nước, chắc là Kim Hồng Anh đang cởi đồ.
Hai người không hẹn mà cùng len lén nhìn trộm, chỉ thấy bên đầm nước có một bóng lưng trắng trẻo nõn nà, đường cong tuyệt mỹ, đang quay lưng về phía bọn họ, hai chân thon dài thẳng tắp như hai chiếc đũa.
Nàng giơ hai tay lên vén tóc, hình như phát hiện ra điều gì đó, bỗng nhiên quay phắt lại. Trần Thực và Lý Thiên Thanh vội vàng quay đi, một người thì chăm chú thái thịt, một người thì chuyên tâm bổ củi, như thể không có ai nhìn trộm.
Đợi nàng ta quay đầu lại, hai tên nhóc kia lại len lén nhìn trộm, nhưng tiếc là Kim Hồng Anh đã xuống nước rồi.
“Nhìn lén cái gì hả? Cẩn thận mọc lẹo trong mắt đấy nhé!” Kim Hồng Anh vừa tắm vừa cười nói.
“Có gì đáng xem đâu.” Trần Thực vừa thái thịt vừa nói, giọng điệu khinh khỉnh.
Lý Thiên Thanh bê củi đã bổ xong tới, cũng khinh khỉnh nói: “Vốn dĩ chẳng có gì đẹp, ta xem nhiều rồi. Tám tuổi ta đã xem trộm biểu tỷ tắm rồi!”
Trần Thực nói: “Đúng vậy. Lần trước ta đi ngang qua nhà Vương quả phụ, còn nhìn thấy cô ấy đang tắm trong sân, trắng phớ ra. Cô ta rủ ta vào mà ta còn chẳng thèm vào!”
Lý Thiên Thanh lấy từ trong rương sách của Trần Thực ra một lá bùa lửa, bắt đầu nhóm lửa, nói: “Hồng Anh tỷ không cho xem thì thôi, ai thèm. Ta tắm thích thì cứ nhìn!”
Hai tên nhóc từ chuyện phụ nữ tắm rửa nói sang chuyện cơ thể phụ nữ, trao đổi những gì mình biết, gặp chỗ nào không hiểu thì nghiêm túc thảo luận.
Đang thảo luận hăng say thì hai bàn tay thò ra, mỗi bên một người, túm lấy tai bọn họ lôi lên.
Không biết Kim Hồng Anh đã tắm rửa xong từ lúc nào, mặc quần áo chỉnh tề đi đến phía sau bọn họ, túm lấy tai bọn họ, tức giận nói: “Hai tiểu tử thúi này, lông còn chưa mọc đủ đã học đòi háo sắc!”
Hai người kêu lên đau đớn, lúc này Kim Hồng Anh mới buông tay.
Tóc nàng ướt sũng, bèn nghiêng đầu vấn lại mái tóc đen nhánh.
Trần Thực và Lý Thiên Thanh bàn chuyện nữ nhân xong, quả nhiên tình cảm thâm sâu hơn rất nhiều.
—— Đúng là nam nhân với nhau dễ tâm đầu ý hợp hơn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo