Lý Kim Đấu chờ ở ngoài sơn trang chắc là vì mỗi lần chỉ có hai người được vào sơn trang, Sa bà bà và Tiêu Vương Tôn còn đang chữa thương, bởi vậy hắn chỉ có thể chờ đợi ở bên ngoài.
Đợi đến khi hai người bọn họ áp chế được thương thế, chắc sẽ nhường một cái quan tài cho hắn nằm.
Cứ luân phiên như vậy, thương thế của ba người đều có thể thuyên giảm.
Nhưng đường đường là ba đại cao thủ, vậy mà lại luân lạc tới tình cảnh như bây giờ, thật khiến người ta không khỏi thở dài.
“Có một tin tốt.”
Kim Hồng Anh nhìn quanh một lượt, trong giọng nói không giấu nổi vẻ đắc ý, nói: “Chúng ta đã diệt trừ tên thợ lò cuối cùng, Tà Bồ Tát không còn ai tu bổ thân thể cho nó nữa, chỉ cần chúng ta có thể phát huy được chiến lực liên thủ lúc trước, chắc chắn có thể tiêu diệt nó!”
Ánh mắt mọi người đều sáng lên.
Sa bà bà thở dài, lắc đầu nói: “Tin xấu là, bốn người chúng ta đều mang thương tích trong người, không thể nào phát huy được chiến lực như lần đầu tiên liên thủ.”
Tiêu Vương Tôn nói: “Tin xấu hơn nữa là, Tà Bồ Tát còn mạnh hơn so với năm ngày trước.”
Lý Kim Đấu nhíu mày.
Xem ra tình thế vẫn là đường cùng.
Kim Hồng Anh không nhịn được nói: “Tiêu Vương Tôn, mau giao Tây Vương ngọc tỷ ra đây, hiện giờ mọi người đều sắp chết cả rồi, ngươi giữ lại ngọc tỷ cũng vô dụng!”
Tiêu Vương Tôn thản nhiên nói: “Ta có đưa ngọc tỷ cho ngươi, ngươi cũng không cách nào sử dụng. Tây Vương ngọc tỷ chỉ có huyết mạch hoàng tộc mới có thể sử dụng. Ngươi muốn dùng nó mở lăng mộ Chân Vương để đối phó với Tà Bồ Tát, không thể được đâu.”
Kim Hồng Anh giận dữ quát: “Nếu ngươi không giao ngọc tỷ, không cần chờ Tà Bồ Tát ra tay, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi lên đường!”
Trần Thực và Lý Thiên Thanh nghe đến đó, trong lòng đều kinh ngạc.
Khi đối mặt với bọn họ, Kim Hồng Anh không phải xưng là lão nương thì là cô nãi nãi, nghiễm nhiên tự cho mình là bậc trưởng bối, nhưng khi đối mặt với Tiêu Vương Tôn, lại tự xưng là “ta”.
Vì sao lại nhu vậy?
Lúc bọn họ còn trên đường đã từng tranh luận vì chuyện Tiểu Kim thích ta hay thích ngươi, hiện tại xem ra đều không phải.
Tiêu Vương Tôn lắc đầu nói: “Ta đã dưỡng thương hai ngày, ngươi không phải là đối thủ của ta.”
Kim Hồng Anh tức giận, liếc nhìn Sa bà bà, lớn tiếng nói: “Tiêu Vương Tôn, hôm nay ta liều mạng với ngươi!”
Sa bà bà hiểu ý, vội vàng ngăn nàng lại, khuyên nhủ: “Hiện giờ đại địch trước mắt, chính là lúc chúng ta nên tạm gác lại ân oán ngày xưa, đoàn kết nhất trí, há có thể vì ân oán cá nhân mà không để tâm đến đại nghĩa?”
Lý Kim Đấu nói: “Các ngươi cứ tiếp tục cãi cọ đi, ta vào trong quan tài chữa thương đây. Nghiệt tôn, còn không mau bế ta vào trong quan tài? Chẳng lẽ còn chờ ta tự mình bò vào hay sao?”
Lý Thiên Thanh không biết vì sao lão lại tức giận, nhưng nghĩ người già đều như trẻ con, đành phải làm theo ý lão, bế Lý Kim Đấu lên, đi vào trong sơn trang.
Trong sơn trang vang lên tiếng Lý Kim Đấu: “Nghiệt tôn, chẳng lẽ ta chết cũng không được nằm trong một cái quan tài tốt hơn sao? Ta muốn nằm trong quan tài của Tiêu Vương Tôn, không muốn nằm trong quan tài của Sa bà bà.”
Tiêu Vương Tôn khẽ nhíu mày, thầm hạ quyết tâm, nếu có thể sống sót, bốn tầng quan tài trước thì hắn có thể giữ lại, nhưng ngọc quan mà Lý Kim Đấu đã nằm qua thì nhất định phải vứt bỏ, đổi một cái mới.
Hắn không quen ngủ trong quan tài mà người khác đã nằm.
Trần Thực nhìn đông ngó tây, hỏi: “Gia gia của ta đâu? Sao không thấy ông ấy ở đây?”
Mục đích hắn đi theo Kim Hồng Anh đến đây, chính là vì muốn tìm kiếm gia gia, có điều gia gia mãi vẫn không xuất hiện khiến cho hắn cảm thấy bất an.
Sa bà bà sắc mặt sa sầm, nói: “Ngươi đang hỏi lão tặc họ Trần, Trần Dần Đô kia sao? Hừ, nhắc đến lão ta đúng là bẩn miệng lão thân!”
Trần Thực kinh ngạc, không biết gia gia đã đắc tội gì với bà ta.
Tiêu Vương Tôn nói: “Hiện tại Trần sư đang ở Huyền Sơn, lần Ma biến này, ông ấy không thể nào ra tay.”
Trần Thực thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Gia gia ta tuổi đã cao, bản lĩnh không bằng trước kia, không ra tay cũng là chuyện thường.”
Sắc mặt Sa bà bà kỳ quái, Tiêu Vương Tôn ho khan không ngừng, còn Kim Hồng Anh thì hoàn toàn không biết Trần Dần Đô là ai.
Có điều xem ra Sa bà bà và Tiêu Vương Tôn có vẻ rất kiêng dè người này, đoán chừng là nhân vật lợi hại.
Trần Thực gọi Hắc Oa, vội vàng chạy về phía Huyền Sơn tìm kiếm gia gia.
Sa bà bà nhìn theo bóng lưng hắn khuất xa, đột nhiên nói: “Các ngươi nói xem Trần Dần Đô có ra tay vì cháu trai của mình hay không?”
Tiêu Vương Tôn trầm mặc một lát, lắc đầu nói: “Chưa chắc. Nếu ông ấy ra tay, nhất định sẽ bị ma tính ảnh hưởng, lý trí và nhân tính ngày càng mất đi, tà ác và ma tính ngày càng mạnh mẽ. Đến lúc đó ông ấy sẽ càng khó kiềm chế dục vọng tà ác trong người, ở lại nhân gian sẽ biến thành một con Ma khác, gây ra tai họa lớn hơn. Ta thà đối mặt với Tà Bồ Tát, cũng không muốn đối mặt với Trần sư khi đã bị Ma hóa!”
Sa bà bà nghĩ đến hình ảnh Trần Dần Đô bị Ma hóa, không nhịn được rùng mình một cái.
Ma đó e rằng còn đáng sợ hơn Tà Bồ Tát gấp bội!
Tà Bồ Tát so với hắn, chỉ như một đứa trẻ non nớt, chỉ biết sử dụng sứ hóa và tám loại binh khí mà thôi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo