Lý Thiên Thanh trong lòng kinh hãi nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, vô cùng trầm tĩnh, cũng bắt chước người sứ, đứng giữa những người sứ kia, mắt mở trừng trừng không nhúc nhích.

Kim Hồng Anh vốn định chạy trốn, nhưng nàng biết mình bị thương nặng, chân lại què, vốn dĩ không thể chạy thoát, bởi vậy cũng đứng lẫn vào đám người sứ.

Có điều một chân nàng có thể dùng sức, chân kia thì không, khiến nàng đứng có phần không vững.

Bên chân nàng, Hắc Oa trông như một con chó sứ, đầu nghển về phía trước, chân trái nhấc lên, như đang bước đi, đuôi ve vẩy về phía sau, giống như bị hóa sứ ngay khi chuẩn bị vồ mồi, sống động như thật, khiến Kim Hồng Anh không khỏi bội phục.

“Chẳng lẽ ta còn không bằng một con chó hay sao?”

Nàng cắn chặt răng kiên trì.

Mặt đất rung chuyển càng lúc càng dữ dội, Tà Bồ Tát càng ngày càng đến gần bọn họ.

Ba người một chó nín thở, tim đập như sấm.

Tà Bồ Tát nhấc chân, thân hình khổng lồ bước qua khỏi đỉnh đầu bọn họ.

“Ầm!”

Tên tà ma này đi vào giữa thôn, hai chân khoanh lại, bụi bay mù mịt.

Cho dù ngồi đó, hắn vẫn cao hơn nhà cửa rất nhiều.

Trước đây, trong lò gạch có lĩnh vực quỷ thần, chính là do bản thân tà ma này tạo nên.

Nhưng giờ đây, lĩnh vực quỷ thần đã hóa thành Ma vực, ảnh hưởng đến mọi sinh linh trong bán kính trăm dặm, lớn hơn trước không biết bao nhiêu lần.

Tuy phạm vi ảnh hưởng mở rộng, nhưng cũng bởi vậy, nên lực ảnh hưởng không còn mạnh như trước.

Vì thế, khi Tà Bồ Tát đi ngang qua, Trần Thực cùng mọi người đều không bị biến thành sứ.

Song nếu Tà Bồ Tát chú ý đến bọn họ, e là chỉ trong chớp mắt sẽ biến bọn họ thành sứ, cũng dễ dàng như biến những người trong thôn trang kia thành đồ sứ!

Ba người một chó càng thêm cẩn thận, không dám tạo ra bất kỳ động tĩnh nào.

Lúc này, từ trong bụng Tà Bồ Tát bỗng truyền đến tiếng ma sát xì xì, tiếp đó rốn của hắn bị đẩy ra, tựa như một cánh cửa hình tròn, một tên thợ lò cao gầy bò từ bên trong ra, còn kéo theo một người sứ.

Tên thợ lò gầy gò kéo người sứ ra đường, đặt ngay ngắn trước mặt những người sứ khác, sau đó lại quay trở vào trong rốn Tà Bồ Tát, lại lôi ra một người sứ khác, cũng kéo đến trên đường.

Hắn cứ như thế, không ngừng lôi người sứ từ trong bụng Tà Bồ Tát ra, sắp xếp chỉnh tề.

Lần này đám người Trần Thực mới biết, sở dĩ nơi đây có nhiều người sứ như vậy, thì ra đều là do tên thợ lò gầy gò này làm ra.

“Hắn vận chuyển nhiều người sứ như vậy để làm gì?”

Trần Thực nhớ đến hành động tu bổ mảnh sứ vỡ của Tà Bồ Tát lúc trước, bỗng nhiên tỉnh ngộ, thầm nghĩ: “Chắc chắn hắn định dùng những người sứ này làm nguyên liệu, luyện chế lại, để tu bổ thân thể cho Tà Bồ Tát! Tất cả mọi người ở đây đều là nguyên liệu!”

Tên thợ lò gầy gò rốt cuộc cũng đã chuyển hết số người sứ trong bụng Tà Bồ Tát ra, đi đến giữa những người sứ, duỗi ngón tay ra, điểm từng người một, như đang kiểm tra số lượng.

“Không xong rồi, hắn đang đếm!”

Trên trán Trần Thực bắt đầu toát mồ hôi lạnh, đếm số lượng lò là kỹ năng thiết yếu của thợ lò.

Nhưng rõ ràng tên thợ lò gầy gò này không phải người thật, mà là một người sứ được tạo ra, vậy mà lại biết đếm!

Hơn nữa, nếu nó đã biết đếm, chắc chắn sẽ phát hiện ra ba người một chó bọn họ!

Lúc đó sẽ vô cùng nguy hiểm.

Trên trán Lý Thiên Thanh và Kim Hồng Anh cũng lấm tấm mồ hôi, phương hướng hai người bọn họ đang đứng không ổn, chỉ có thể liều mạng đảo mắt, cố gắng quan sát động tĩnh của Tà Bồ Tát.

Tà Bồ Tát ngồi ngay ngắn bất động, trên bốn khuôn mặt tám con mắt, đều nhắm nghiền, như lão Phật nhập định, toát ra vẻ thần thánh trang nghiêm.

“Nếu lúc này chúng ta đột nhiên vùng lên chạy trốn, liệu có thể thoát khỏi tầm mắt và phạm vi công kích của Tà Bồ Tát hay không?”

Hai người đồng thời suy nghĩ.

Nhưng ngay lập tức bọn họ đã gạt bỏ ý nghĩ này.

Bọn họ hoàn toàn không kịp chạy trốn.

Tên thợ lò đã đếm đến bọn họ, tiếp tục đếm về phía trước.

Sau khi đếm xong một lượt, tên thợ lò đứng im tại chỗ, giơ hai tay lên, bẻ bẻ các ngón tay, hình như số lượng có phần không đúng, khiến nó nghi ngờ bản thân có nhớ nhầm hay không.

Nó gãi gãi đầu, gãi đến mức đầu kêu “leng keng”, nhưng vẫn không nghĩ ra nguyên do trong đó.

Nó đi về phía Tà Bồ Tát, đi được nửa đường bỗng nhiên dừng lại, quay đầu, nhìn về phía những người sứ.

Nó lại lần nữa đi tới.

Kim Hồng Anh trán toát mồ hôi lạnh, theo cần cổ chảy xuống, thấm vào cổ áo, tựa như kiến bò, khó chịu vô cùng.

Thân thể nàng khẽ động, cái chân bị thương cũng run rẩy, càng lúc càng dữ dội.

Thợ lò dường như chú ý tới nàng, đi thẳng về phía nàng.

Kim Hồng Anh cố gắng giữ vững thân hình, nhưng không tài nào giữ vững nổi.

Nàng nghiến chặt răng, trong tay áo có từng người tí hon bằng giấy lặng lẽ trượt xuống theo ống quần, rón rén đi về phía thợ lò.

Thợ lò này là kẻ chuyên phụ trách tu bổ cho Tà Bồ Tát, lúc trước bốn người Kim Hồng Anh, Tiêu Vương Tôn suýt nữa đã tiêu diệt được nó, nào ngờ Tà Bồ Tát lại nuốt chửng nó vào bụng, để thợ lò tu bổ ở.

Trận chiến ấy thất bại trong gang tấc, nguyên nhân chủ yếu không phải bốn người bọn họ không địch lại Tà Bồ Tát, mà là do tên thợ lò này!

Kim Hồng Anh thầm hạ quyết tâm, dù có chết cũng phải kéo theo tên thợ lò này!

“Nhưng ta đường đường là võ quan Thần Cơ doanh, đổi lấy mạng của một món đồ sứ, đúng là lỗ vốn mà!”

Người tí hon bằng giấy của nàng đã đến bên cạnh thợ lò, hành tẩu vô thanh vô tức, mà thợ lò dù sao cũng là đồ sứ, con mắt bằng sứ chỉ mẫn cảm với âm thanh, thị lực kém cỏi, không nhìn thấy đám người tí hon bằng giấy này.

Trong miệng đám người tí hon bằng giấy ngậm đao kiếm, bò lên theo chân nó, leo lên lưng nó, đang định ra tay.

Lúc này, thợ lò gầy gò đã đi vào giữa đám người sứ, đang định cúi xuống xem xét Kim Hồng Anh, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng vang thật lớn.

Nó quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tà Bồ Tát giơ tám cánh tay lên, đỡ lấy đầu mình, nhẹ nhàng xoay trái xoay phải, sau đó là một tiếng vang thật lớn, vậy mà lại tự tay vặn đứt đầu mình!

Tà Bồ Tát vẫn ngồi ngay ngắn, vô cùng vững vàng, đặt đầu sang một bên.

Tên thợ lò gầy gò không thèm kiểm tra đám người Kim Hồng Anh nữa, mỗi tay một người, túm lấy hai người sứ, đi thẳng về phía đầu Tà Bồ Tát.

Lần này Trần Thực mới để ý nơi Tà Bồ Tát đặt đầu xuống vậy mà lại có một cái lò nung, chắc là mới xây dựng chưa lâu, chưa dùng được mấy lần.

Thợ lò ném hai người sứ vào trong lò nung, bò lên trên đầu Tà Bồ Tát, vén một mí mắt lên, lập tức chân hỏa phun ra từ mắt Tà Bồ Tát, hừng hực thiêu đốt, chỉ trong nháy mắt đã nung chảy hai người sứ! Người sứ tan chảy, rơi xuống nồi đất phía dưới, đầy ắp, tỏa ra ánh đỏ rực rỡ.

0.87503 sec| 2421.766 kb