Ha ha, biết cô Tứ ở đây còn bắt chúng tôi chờ hơn một giờ, rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu chúng tôi, đáng tiếc, chúng tôi ở đây đều không coi thủ đoạn này ra gì.
“Ngồi đi.” Sau khi Lưu Hàn Thu nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, cô Tứ mới gật đầu bảo bọn họ ngồi xuống.
Mà trong thời gian ông ta giải thích, sức chiến đấu của cô Thu và Nha Tử rất kinh người, đem tất cả đồ ăn còn lại trên bàn đều hâm nóng lại rồi mở rộng miệng ăn, người trước còn hài lòng hất tóc: “Chậc, thịt dê nướng của quán ông chủ Trương vẫn ngon như thế này, ngon quá, ôi tôi vô tình ăn hết mất, nhưng mà chủ nhiệm Lưu, các ông chắc cũng đã ăn xong mới đến đây nên chắc không cần phải gọi thêm gì nữa, các ông cũng biết 701 chúng tôi rất nghèo mà phải không?”
Lưu Hàn Thu vốn định nói cái gì đó, nhưng cô Thu căn bản không cho ông ta cơ hội, trực tiếp gọi ông chủ Trương lại thu dọn bàn: “Chủ nhiệm Lưu không thích ông, đừng ở đây chướng mắt nữa.”
Lão Trương cũng rất thông minh, ông ấy gọi hai nhân viên phục vụ đến dọn dẹp bàn, thêm vào đó chúng tôi còn đang cười đùa nên người của 303 căn bản không có cơ hội để nói chuyện.
Chỉ có thể đen mặt nhìn đám người ông chủ Trương thu dọn đồ đạc, sau đó không hề lại gần chúng tôi nữa.
Tôi có chút lo lắng cho lão Trương, dù sao Lưu Hàn Thu làm việc mặn chay không kiêng kị, lỡ sau này ông ta trả thù thì sao?
“Yên tâm đi, Lưu Hàn Thu có dù chay mặn không kiêng thì cũng sẽ không ra tay với người bình thường đâu, dù thế nào đi nữa ông ta cũng là người của quốc gia.”
Nha Tử dường như biết tôi đang suy nghĩ gì trong lòng nên đã ghé lại gần vào bên tai tôi thì thầm.
Nghe mấy lời này của anh ta thì tôi mới yên tâm hơn một chút, nếu không, vì mấy chuyện ồn ào của chúng tôi mà lão Trương phải gặp hoạ thì cũng không hay cho lắm.
Nhìn bộ dạng của đám người Lưu Hàn Thu thì có lẽ chưa ăn gì, bọn họ đoán chừng cho rằng chúng tôi sẽ chờ bọn họ đến, không nghĩ tới cô Tứ đã sớm để cho chúng tôi ăn trước rồi.
Tuy rằng đây chỉ là một trò đùa nho nhỏ, nhưng nhìn thấy đoàn người Lưu Hàn Thu đói bụng còn cố gắng chống đỡ tôi liền cảm thấy sảng khoái.
“Chuyện lần này sẽ do tôi làm chủ, tôi hi vọng mọi người có thể hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện này.” Cô Tứ yên lặng gói lại túi kẹo sữa thỏ trắng.
Một gói căng phồng như vậy bị anh ấy nhét vào trong ngực cũng không bị lộ ra ngoài, giống như chỉ nhét vào đó một tờ giấy.
Anh ấy vừa dứt lời thì động tác nhỏ này của chúng tôi cũng liền ngừng, tuy rằng không thích người của 303, nhưng hiện tại dù sao cũng là đang nói chính sự, tôi cũng không ấu trí như vậy.
Bởi vì cô Tứ đã lên tiếng nên Lưu Hàn Thu cũng thu liễm một chút, chỉ là ánh mắt nhìn về phía chúng tôi vẫn tràn ngập khinh thường, đương nhiên chẳng ai đem sự khinh thường này của ông ta để vào mắt.
Cô Tứ tóm tắt ngắn gọn một lần cho lão Yên với chúng tôi nghe qua, sau đó kết luận: “Lần này tôi cần hai bộ phận các ông phối hợp, mang Kim Địa Tạng hoàn chỉnh trở về, hi vọng các ông có thể nhớ kỹ một điều đó chính là lấy sứ mệnh quốc gia làm trọng!”
Không biết vì sao, tôi cảm thấy cô Tứ nói như vậy chỉ là để nhắc nhở lão Yên và Lưu Hàn Thu, để cho bọn họ tạm thời buông xuống ân oán cá nhân, cũng không phải thực sự lấy sứ mệnh quốc gia làm trọng.
Đương nhiên sự nghi hoặc này tôi cũng chỉ có thể chôn ở trong lòng, dù sao lấy địa vị của cô Tứ, tôi mà hỏi ra lời này thì e là sẽ bị một đám người khinh bỉ.
"Tối nay 7 giờ tập trung trước Cục Di Tích Văn Hóa, trang bị thì lão Yên đều đã chuẩn bị xong, mấy người muốn tự mang theo thì cũng được, chỉ là đừng đến muộn.
Nói xong câu cuối cùng, cô Tứ thản nhiên đứng dậy, cứ như vậy đi ra khỏi tiệm thịt dê, để lại người hai bên mắt to trừng mắt nhỏ.
Lưu Hàn Thu hừ lạnh một tiếng: “Ha ha, bộ phận của mình không có người hữu dụng, liền mượn thế lực bên ngoài, lão Yên à, da mặt của ông cũng dày quá rồi đấy.”
“Lưu đầu hói, tốt nhất ông hãy thu lại mấy việc tiểu nhân kia cho ông đây, nếu không ông đây cũng mặc kệ ông có phải là chủ nhiệm 303 hay không, đừng quên chuyện cương thi năm đó, lần này chọc giận ông, sẽ không chỉ đơn giản là cương thi đâu.”
Lão Yên căn bản không muốn cãi nhau với ông ta, mà âm trầm nhìn chằm chằm Lưu Hàn Thu, nói là xã hội đen thì người ta cũng tin.
Lưu Hàn Thu dường như nhớ lại hồi ức gì đó không hay lắm, sắc mặt tối sầm, chợt căm hận nói: “Làm càn, các ông chính là một đám người thô lỗ!”
“Có thể dùng mấy từ khác được không?” Lão Yên cũng chẳng để ông ta vào mắt, đứng dậy khinh miệt nói.
Lưu Hàn Thu đập bàn, lập tức cười lạnh nói: “Địa hình của núi Cửu Hoa phức tạp, ông nói xem nếu các ông đều một đi không trở lại thì điều gì sẽ xảy ra với 701 đây?”
“Ông muốn làm gì” "Lão Yên hỏi.
Lưu Hàn Thu phủi bụi chẳng hề có trên người, thản nhiên nói: “Ông đang nói gì vậy, người của 701 các ông đi ra ngoài thường xuyên biến mất, chẳng lẽ không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Nói xong ông ta mang theo người của mình liền rời đi, Trường Không còn nhìn chúng tôi một cái, bộ dạng của anh ta như vậy khiến cho chúng tôi càng thêm bất an.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo