Người dịch: PrimeK Tohabong

Nói ra những lời này, chính hắn cũng ý thức được vấn đề.

Công chúa còn có thể mang đi.

Triệu Ninh là thái tử một nước, ngày sau càng có khả năng là quân vương Lê quốc, hắn làm sao có thể dắt đi?

Triệu Kỵ lại hỏi: “Vậy nếu ngươi có một ngàn bằng hữu, mỗi người coi ngươi là anh em, người nhà của bọn họ vẫn chịu khổ trong núi sông vỡ nát, ngươi sẽ làm gì?”

Nếu như nói, vấn đề thứ hai, hắn còn có thể trả lời.

Như vậy vấn đề thứ ba, hắn thật sự trả lời không nổi.

Vấn đề thứ tư Triệu Kỵ lại nối tiếp: “Ta hiện tại lại hỏi ngươi, hôm nay ngươi gọi ta phụ vương, mấy phần là thật tâm, về sau sẽ có mấy phần?”

Doanh Vô Kỵ lại im lặng.

Hắn cảm thấy Triệu Kỵ nói rất đúng, khi quyết định trở thành phò mã, hắn cũng đã nhất định sẽ lâm vào bên trong những ràng buộc này.

Nếu như Lê vương thất không thành tâm, ràng buộc sẽ không quá sâu, nhưng chính mình cũng sẽ không an toàn hơn.

Nếu như Lê vương thất thành tâm, chính mình cho dù thân thể có thể rời đi, tâm cũng sẽ chặt chẽ khóa ở chỗ này.

Hôm nay còn có thể nhẫn tâm rời đi.

Ngày khác thì sao?

Đường Đường sẽ đi cùng mình sao?

Triệu Kỵ hôm nay đối với hắn chưa bao giờ mang theo lệ khí, hiện tại vẫn thế, nhưng âm thanh lại trở nên vô cùng sang sảng: “Vô Kỵ ta hỏi ngươi!Cái gì gọi là Vương đạo”

Doanh Vô Kỵ nghĩ nghĩ hồi đáp: “Mạnh Tử nói rằng: Để cho người bảy mươi tuổi mặc quần áo tốt, được ăn thịt, để cho dân chúng không bị lạnh chịu đói, có thể làm được như vậy nhưng không thể thống nhất thiên hạ xưng vương, thì từ xưa đến nay cũng chưa có người như vậy. Nhưng theo như con thấy, Vương đạo chính là tay cầm đại thế thiên hạ, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết.

“Vậy cái gì gọi là bá đạo?”

“Bá đạo chính là, quyền lực nơi tay, tất cả đều làm chó cho ta!”

“……”

Triệu Kỵ ghét bỏ nhìn hắn một cái, nghĩ thầm con rể mình, tốt xấu gì cũng xuất thân vương tộc, mặc dù nói chuyện không quá văn minh nhưng đạo lý chính xác. Ông ta cũng vậy, hay là người Càn Quốc đều như vậy?

Đúng rồi.

Người Càn quốc thô lậu.

Hắn lắc đầu, lại hỏi: “Vậy thế nào là Cử tử chi đạo?”

Cử tử chi đạo?

(Giải nghĩa: Đã xác định được kẻ thù thì hạ thủ không lưu tình)

Khinh thường Đường Tam (Tác giả một loạt tiểu thuyết kiếm hiệp ăn khách) hả?

Cái này còn phải nói?

Nhưng Doanh Vô Kỵ nghĩ nghĩ, cảm giác cha vợ mình hẳn là không biết ông tác giả này, trong lúc nhất thời lại không biết ông ta có ý gì, liền hỏi: “Thỉnh phụ vương chỉ giáo!”

Triệu Kỵ đánh giá hắn, như cười như không nói: “Cử tử chi đạo chính là, rõ ràng có kinh thế chi tài, đại tranh chi thế sắp tới, lại chỉ muốn cầu toàn tự thân! Thương Chu chiến quốc, Ngộ Thần cảnh cùng Thánh Nhân đều vẫn lạc. Chớ nói nhập thế xuất thế, thời điểm thiên khuynh, muốn thực sự sống sót, hoặc là muốn nắm đại thế, hoặc là phải trở thành đại thế của bản thân! Ngươi… Có hiểu không?”

“Đa tạ phụ vương dạy dỗ!”

Doanh Vô Kỵ nhịn không được trầm tư, hắn bây giờ thật sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Hắn trước kia không nghĩ tới việc trực tiếp chạy trốn, nhưng là phát triển thực lực cùng thế lực của mình, đến lúc đó tùy cơ ứng biến, bảo toàn chính mình.

Nhưng nghĩ xem, “tùy cơ ứng biến” nào có đơn giản như vậy?

Đại tranh chi thế, diệt quốc đều là sự tình lúc nào cũng có thể xảy ra, nhảy đi nhảy lại chỉ thảm hơn

Cẩn thận ngẫm lại, cái này so với ở đại lục nào đó khiêu khích Đường Tam đều tìm đường chết.

Cho nên…..”.

Nhất định cứng rắn!

Hai bên cùng châm ngòi thuốc nổ, khi phát súng bên A bắn ra thì nhất định có người chết nhưng cuối cùng chưa biết ai chết trong tay ai.

Nhưng nếu như ai cũng nghĩ cách chạy trốn thì sẽ càng chết sớm hơn.

Cha vợ, là tính toán muốn mình trở thành đại thế, để Triệu Ninh cầm tay.

Hay là khiến ta nhận rõ Triệu Ninh mới là đại thế, chủ động đi cầm tay?

Tuy nhiên, hai cách giải thích này, theo một nghĩa nào đó, là giống nhau.

“Ngươi nghe lọt không?”

Triệu Kỵ hỏi.

Doanh Vô Kỵ gật gật đầu: “Ừ!”

Triệu Kỵ cười nheo mắt nói: “Vậy ngươi cảm thấy, Lê Càn hai nước, cái nào mới là đại thế?”

Doanh Vô Kỵ suy tư một lát, thận trọng nói: “Không nhất định! Kế sách nông chiến của Càn quốc hung ác dị thường, nhưng vị trí địa lý cùng tài nguyên tu luyện vẫn là vấn đề lớn, muốn đông xuất nhất định phải đánh tan Đại Lê. Đại Lê tuy mạnh, nhưng vì tình thế bắt buộc phải làm biến pháp, nếu có thể vừa làm biến pháp đồng thời ngăn trở Càn quốc đông tiến, vậy tất nhiên là Đại Lê. Bất quá… Khó! Nhưng như con, Càn quốc cho dù là đại thế, cũng không do con khống chế.”

Trước kia hắn đích xác nghĩ tới, mọi việc hai nhà Càn Lê đều thuận lợi, chờ đột phá linh thai áp đảo Càn Quốc, liền có thể trở về lấy nghiền ép đoạt vương vị.

Nhưng bây giờ xem ra, ý nghĩ này thật sự có chút ngây thơ.

Triệu Kỵ cười cười: “Ngay cả Ninh nhi lúc trước cũng phạm vào một sai lầm, hắn cho rằng ngươi được Lê quốc nâng đỡ, trở về có thể cùng Doanh Vô Khuyết có một trận chiến lực, nhưng kỳ thật đây căn bản là một chuyện cười, ngươi có biết vì sao không?”

Doanh Vô Kỵ than nhẹ một hơi: “Bởi vì Càn quốc chính là một cỗ máy chiến tranh, tất cả mọi người đều là khôi lỗi, cho dù là quân chủ, bọn họ không cần một thái tử biết buôn bán hay có bối cảnh, bọn họ chỉ cần cường giả quán triệt kế sách nông chiến.”

“Kỳ thật còn có một chút ngươi không biết!”

“Cái gì?”

0.46259 sec| 2409.992 kb