Người dịch: PrimeK Tohabong
Trở lại Thư cục Thượng Mặc.
Lo âu trong lòng Doanh Vô Kỵ tạm thời giảm bớt một ít, nhưng vẫn nhịn không được đi đi lại lại trong sân.
Vô Kỵ!
Hoa Triều đẩy cửa phòng ra, dựa vào khung cửa, lo lắng nhìn hắn.
Doanh Vô Kỵ ngẩng đầu: “Hoa Triều tỷ, làm sao vậy?
“Không, không sao!”
Hoa Triều thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng bỗng nhiên có chút xấu hổ, bộ mặt u sầu này nàng đã từng thấy, ngày đó khi hắn xông vào Lộc phòng cứu mình, liền có những vẻ mặt này, chỉ cần nhìn đôi mắt kia, là có thể cảm nhận được sự lo âu và khủng hoảng của hắn.
Nhất định là có chuyện gì lớn!
Triệu Lăng kia cũng thật là, Bách gia thịnh hội sắp tới, Vô Kỵ làm sao có thể còn có tâm tư trêu chọc cô nương khác đây?
Nàng đi vào hỏi: “Có phải đang lo lắng chuyện Bách gia thịnh hội hay không?”
“Cứ coi như vậy đi!”
Doanh Vô Kỵ gật đầu, chợt nặn ra một nụ cười: “Kỳ thật cũng không có đại sự gì, hoàn toàn có thể xử lý, tỷ không cần lo lắng”.
“Ừm!”
Hoa Triều chắp hai tay sau lưng, theo bản năng nắm chặt cùng một chỗ, bỗng nhiên có chút mất mát.
Nàng biết Doanh Vô Kỵ đây là đang an ủi mình, nhưng nàng chỉ có thể giả vờ tin tưởng, bởi vì nàng căn bản không giúp được gì?
Do dự một lát, nàng cười nói: “Trong phòng bếp có nước nóng, đệ mau ngâm chân đi, dưỡng đủ tinh thần, mọi chuyện đều dễ ứng phó”.
“Nói rất đúng, cảm ơn Hoa Triều tỷ!”
“Đúng vậy, mau đi đi!”
“Ừm!”
……
Hoa Triều đưa mắt nhìn Doanh Vô Kỵ đi đến phòng bếp, vẻ mặt trở nên càng lúc càng mất mát và tự trách.
Dừng chân ở cửa thật lâu, thấy Doanh Vô Kỵ bê theo nước nóng trở về phòng ngâm chân, nàng mới trở lại phòng mình, đóng cửa nằm ở trên giường.
Yên lặng nhìn căn phòng tối tăm, không biết đang suy nghĩ gì.
Đầu kia.
Doanh Vô Kỵ ngâm chân xong, vốn muốn trực tiếp ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Bởi vì Bách gia thịnh hội lần này, hắn đã quyết định tạo ra một địa vị cho mình cùng “Thày giáo của mình”.
Màn trình diễn này phải được thực hiện.
Nhưng nếu như nổi bật, lại bị lão đại Vi Nga phái kia chọn trúng, rống to một tiếng tại chỗ: Vi Nga phái chúng ta liền cần nhân tài giống như ngươi vậy.
Sau đó đem chính mình ấn xuống đất, nhét một khóa ma chủng vào trong mông đít thì làm sao bây giờ?
Tuy rằng ở đây có không ít cao thủ.
Hơn nữa đại lão Vi Nga phái này cũng chỉ là đoạt xá, thực lực khẳng định không có cách nào toàn bộ phát huy ra.
Nhưng ai đối mặt với một cao thủ Ngộ Thần Cảnh có thể trong lòng không lo lắng?
Huống chi, Chu vương thất vốn là phái ra cái loại chó như Nam Cung Lăng?
“Không được!”
“Nhất định phải nghĩ biện pháp tự bảo vệ mình!”
Doanh Vô Kỵ nhanh chóng mặc quần áo vào, chạy tới trong sân: “Triệu Tín, Triệu Tín ngươi chết ở đâu!”
Cọt kẹt!
Cửa sương phòng ở góc sân mở ra, Triệu Tín mặt đần thối đi ra, giống như cha mẹ chết.
Hắn rầu rĩ hỏi: “Phò mã gia, có chuyện gì?”
Doanh Vô Kỵ có chút ngạc nhiên: “Ngươi bày cái mặt đó ra làm gì, ta đang suy nghĩ, có gì chọc ngươi đâu!”
Triệu Tín gãi gãi đầu, vẻ mặt ảo não nói: “Hôm nay lại để Phò mã gia đi mất, Thái tử điện hạ bên kia lại khấu trừ bổng lộc của ta, tháng này bổng lộc hẳn là không còn, có khi còn phải vay tiền tiêu.Phò mã gia, lần sau lén lút ra ngoài, có thể báo trước cho ta một tiếng hay không?”
Doanh Vô Kỵ không còn lời nào để nói”Nếu ta nói cho ngươi biết thì còn gì là lén lút ra ngoài? Thái tử điện hạ phái ngươi tới làm bảo tiêu, cũng không phải phái tới làm mẹ, đi chơi còn phải báo cáo?”
Triệu Tín trầm tư thật lâu, bất đắc dĩ phun ra mấy chữ: “Có tật giật mình…”
Doanh Vô Kỵ nhìn vẻ mặt EMO của hắn, cười ha ha vỗ vỗ lưng hắn: “Yên tâm! Lần sau ra ngoài, ta nhất định sẽ thông báo cho ngươi, chỉ cần ngươi không đi theo là được. Thái tử điện hạ khấu trừ bổng lộc của ngươi, ngươi liền trực tiếp nói với ta, ta bồi thường gấp đôi cho ngươi!”
Vừa nghe lời này, vẻ mặt đần thối của Triệu Tín lập tức biến mất, lập tức cười toe toét: “Ai! Tạ phò mã gia! Phò mã gia, chúng ta muốn đi đâu?”
“Vương cung!”
Một lát sau, một chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy về phía Cung Ti Kỳ.
Không bao lâu sau, xe ngựa dừng lại trước cửa hoàng cung.
Doanh Vô Kỵ từ trên xe ngựa nhảy xuống, liền trực tiếp đi về phía cửa cung, là người mắc chứng hoang tưởng bị hãm hại thâm niên, hắn một khắc cũng không muốn bại lộ trong hoàn cảnh nguy hiểm, tuy nói bên cạnh có một cao thủ lột xác Triệu Tín.
Nhưng vị huynh đệ này ở trước mặt cường giả Ngộ Thần Cảnh cũng không đủ tầm!
“Vị công công này, tại hạ Doanh Vô Kỵ, có chuyện quan trọng cầu kiến bệ hạ, kính xin công công thông báo!”
“Không cần!”
Công công đương trực cửa cung cười nheo mắt nói: “Bệ hạ có lệnh! Phò mã gia là người một nhà, ra vào vương cung không cần thông báo, Phò mã gia theo nô tỳ vào đi!
Doanh Vô Kỵ gật gật đầu, có một nói một, thật đúng là có chút bị cha vợ làm cho ấm áp.
Cảm giác được chăm sóc này thật sự rất tốt.
Triệu Tín cũng là vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói: “Phò mã gia lăn lộn cũng quá tốt đi? Không cần thông báo trực tiếp có thể vào, toàn bộ tôn thất chúng ta, cũng chỉ có ba người có thể hưởng thụ đãi ngộ này”.
“Ba người nào?”
Doanh Vô Kỵ theo bản năng hỏi.
Triệu Tín vẻ mặt rùng mình: “Đó đều là nhân vật hết sức quan trọng trong tôn thất chúng ta, không thể dễ dàng nói cho người ngoài…”
“Được rồi!”
Doanh Vô Kỵ cũng không để ý những thứ này, dù sao hắn hiện tại lo lắng nhất, chính là an toàn của mình.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo