Người dịch: PrimeK Tohabong
Doanh Vô Kỵ bừng tỉnh đại ngộ, lúc trước hắn đang tò mò, rõ ràng lúc Đại Chu thành lập, phân ra không ít chư hầu họ Cơ, vì cái gì mà từng cái đều phế không chịu nổi, cuối cùng biến mất ở trong dòng sông lịch sử, không nghĩ tới lại là loại tình huống này.
Quyền lực khống chế thiên hạ của Chu vương thất suy yếu, nói vậy hiện tại huyết mạch cũng không mạnh.
Tuy nhiên, huyết mạch này chỉ đại biểu cho ưu thế tiên thiên, trừ phi huyết mạch viễn cổ thức tỉnh, nếu không cũng không nhất định sẽ tạo thành xu thế nghiền ép đối với người bình thường.
Nhưng sau khi biết những điều này, hắn càng thêm tò mò: “Lại nói Doanh Triệu trên đường đều suy sụp thành như vậy, làm sao có thể lưu lại Đế huyết Chuyên Húc tới hiện tại?”
Triệu Kỵ cười cười: “Ai nói Đế huyết Chuyên Húc này, là từ thời viễn cổ lưu lại?”
“Cái này…”
Doanh Vô Kỵ sửng sốt một chút, không phải lưu lại, đó là…
Triệu Kỵ nheo mắt: “Vương hậu vừa mới mang thai Ninh nhi năm ấy, lão có một đạo sĩ đến Giáng Thành, tặng cho chúng ta một bí pháp dung huyết. Bí pháp này có thể từ trong huyết mạch lấy ra nguyên huyết, nếu nguyên huyết đủ nhiều, liền có thể dung luyện ra đế huyết, người bị dung huyết, sau này quãng đời còn lại, cũng không thể hưởng thụ thân phận và địa vị vương thất.”
Doanh Vô Kỵ sợ hãi cả kinh: “Cho nên công chúa trong vương thất, ai nấy đều ở trong cung, hiếm khi xuất đầu lộ diện.”
Đúng rồi!
Triệu Kỵ thần sắc có chút thống khổ, thậm chí có chút dữ tợn: “Ta ngồi 10 ngày ở trong tuyết lớn rốt cục hạ quyết tâm, ngoại trừ Ninh nhi cùng tiểu súc sinh Triệu Khế kia, toàn bộ đều là nữ nhi! Dựa vào nữ nhi thì không giữ được Vương vị, càng đừng nói đến việc thống nhất Đại Lê.
Cho nên lúc Ninh nhi ba tuổi, dưới sự trợ giúp của lão đạo sĩ, ta luyện được mấy giọt huyết mạch từ công chúa, tổng cộng dung luyện ra hai giọt Đế huyết Chuyên Húc, một giọt đã dung nhập vào thân thể Ninh nhi, khi đột phá Thai Thuế cảnh sẽ bị hấp thu hoàn toàn.
Một giọt khác con bé không hấp thu được, liền bị ta giữ lại, vốn định quan sát Triệu Khế một chút, kết quả phát hiện hắn chỉ là một đống bùn nhão đỡ không nổi tường.
Cho nên… để dành cho hiện tại.
Hắn nhìn về phía Doanh Vô Kỵ.
Tay phải hơi nâng lên.
Ý nghĩa rất rõ ràng: Ngươi có muốn không?
Doanh Vô Kỵ: “.....”.
Lớn như vậy, hắn lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác bị bầu không khí đè nén đến nghẹt thở.
Khóe miệng hắn run rẩy: “Triệu Ninh không biết chuyện này chứ?”
Triệu Kỵ lắc đầu: “Con bé không biết, về sau ngươi cũng đừng cho nó biết!”
Doanh Vô Kỵ: “.....”.
Hắn dường như hiểu được giọt máu Chuyên Húc đế này là có ý gì.
Thực lực!
Uy hiếp!
Gánh trách nhiệm!
Thực lực, nếu luyện hóa giọt máu này, tu vi Thai Thuế Cảnh tất nhiên tăng mạnh.
Uy hiếp, một giọt Đế Huyết tăng lên cường hãn như vậy, vậy Doanh Vô Khuyết thức tỉnh được huyết mạch sẽ mạnh bao nhiêu? Điều này khiến hắn cắt đứt ý niệm quay trở về Càn,
Còn có cảm giác tội lỗi…
Đối với vương thất cùng với thế gia đại tộc, huyết mạch chính là chỗ dựa để họ có thể cao hơn người khác một bậc, đối với bọn họ mà nói, bị đoạt huyết mạch thì cũng không khác gì tàn tật cả đời.
Thử nghĩ xem, chỉ riêng việc cấy ghép nội tạng đã đủ khiến người ta phải chịu tội rồi.
Hiện tại, Doanh Vô Kỵ đối mặt tiến hành cấy ghép nội tạng với mười mấy công chúa.
Cái này mẹ nó về sau thật sự muốn đi, thật sự có đủ nhẫn tâm để dứt đi không?
Cho dù xác định sau này không đi nữa, có thể yên tâm thoải mái mà ở lại không?
Sau này nhìn thấy những công chúa kia, sẽ có phản ứng gì?
Hắn cảm giác Triệu Kỵ có chút phóng đại, bởi vì nhìn tình huống trước mắt, thiên phú Đường Đường biến thái như thế, có thể cũng là bởi vì tiếp nhận Đế Huyết. Triệu Lăng không biết có tiếp nhận hay không, bất quá ít nhất là may mắn thoát nạn.
Nhưng giọt máu này, hắn vẫn có chút không chịu nổi.
Doanh Vô Kỵ cảm giác đầu có chút chướng đầu, xoa xoa tóc: “Phụ vương.. bảo con làm sao dám nhận?”
Triệu Kỵ cười cười: “Ngươi là người như vậy!”
Doanh Vô Kỵ khóe miệng nhếch lên: “Phụ vương đúng là khiến con đắn đo quá”
Triệu Kỵ chậm rãi đứng lên: “Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi hoàn toàn buông bỏ tiểu tâm tư trong lòng, chân chính đồng tâm hiệp lực cùng Triệu thị, ngươi muốn bao nhiêu thành ý, cô liền có thể cho bấy nhiêu.”
Bất quá ta thấy ngươi hiện tại, áp lực trong lòng khá lớn, bất quá cũng không cần gấp gáp, khoảng cách ngươi đột phá Thai Thuế Cảnh còn kém không ít, ngươi có rất nhiều thời gian có thể cân nhắc, giọt Đế Huyết này, ta tạm thời thay ngươi bảo quản.”
“Đa tạ phụ vương!”
Doanh Vô Kỵ cung kính hành lễ, mặc dù không có tiếp nhận giọt đế huyết này, nhưng kể từ hôm nay, vấn đề quan hệ giữa hắn và Triệu thị đã có thay đổi rất lớn.
“Ôi…..”.
Triệu Kỵ vỗ vỗ bả vai của hắn: “Bách gia thịnh hội cứ mạnh tay làm là được, có Cô thay làm chỗ dựa cho ngươi, không cần có bất kỳ băn khoăn!”
Doanh Vô Kỵ gật gật đầu: “Vâng!
“Trở về nghỉ ngơi đi! Nhớ rõ chuyện Đế Huyết, ngàn vạn lần không được nói cho Ninh nhi”.
Vâng! Phụ vương cũng nghỉ ngơi sớm một chút.
Doanh Vô Kỵ vốn muốn co cẳng rời đi, lại bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Đúng rồi phụ vương! Con nghe nói Bách gia thịnh hội lần này đã thay đổi chế độ, hủy bỏ phương thức truyền đạo của mấy nhà trước, đổi thành biện luận. Nghe nói đề mục này, là phụ vương và chư vị phu tử cùng nhau định ra, có thể …”
Triệu Kỵ nhíu mày: “Nếu muốn thay thày giáo ngươi tranh ghế, liền xuất ra chân tài thực học đấu một trận. Lại muốn Cô lộ đề, thì thật hổ thẹn thay thày giáo của ngươi! Cút!
“Cút thì cút!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo