Người dịch: PrimeK Tohabong
Tiểu Mễ Tinh Ly vẫn ngứa ngáy khó chịu: “Doanh huynh, Triệu huynh, lời nói trong thiên điện, thật sự không thể tiết lộ sao? Ta có thể thề, tuyệt đối không nói ra bên ngoài, lời thề huyết của Triệu gia các ngươi, Mễ gia chúng ta cũng có một loại tương tự”.
Doanh Vô Kỵ: “.....”.
Triệu Ninh: “.....”.
Người này học nhanh quá!
Mễ Tinh Ly mấp máy miệng: “Các ngươi không nói, vậy ta liền đoán!
Nghe nói như thế, Doanh Vô Kỵ cùng Triệu Ninh đều là đồng tử co rụt lại.
Cô gái này, có chút gì đó!
Mễ Tinh Ly hé miệng cười: “Xem ra ta đoán không sai, hai vị có thể yên tâm, lần này chính là để tham khảo cho Sở quốc biến pháp sau này, ta không có lý do ở trong đó giở trò xấu. Chỉ là ta suy nghĩ, nếu thật sự mưu đồ ở Bắc, lỗ hổng tài chính vương thất không chỉ nằm ở một tòa Học cung, hơn nữa Ngụy Hàn bên kia…”
Triệu Ninh thần sắc hơi lạnh: “Nữ công tử, ngươi không cảm thấy ngươi nói nhiều lắm sao?”
“Cái này, cái này…”
Mễ Tinh Ly có chút tiếc nuối, áy náy nói: “Xin lỗi, sở học luôn khát cầu, không có ý mạo phạm, kính xin Triệu huynh thứ lỗi!”
“Hay là đổi đề tài trò chuyện đi, uống trà!”
Doanh Vô Kỵ rót hai chén trà xanh, cười nói sang chuyện khác: “Đúng rồi nữ công tử, sao hôm nay không thấy Hạng Đỉnh?
“Hắn a!”
Mễ Tinh Ly có chút bất đắc dĩ: “Mấy ngày trước chúng ta đi ngoại ô săn bắn lúc, gặp tỷ muội Yến quốc đến học tập, tên ngốc đó chọn trúng muội muội nhà người ta!”
Doanh Vô Kỵ không khỏi tán thưởng: “Người trẻ tuổi thường đa tình, Hạng huynh mấy ngày trước còn có thể bồi ở bên cạnh nữ công tử, cũng là tận chức rồi!”
“Tận chức hả? Thôi bỏ đi!”
Mễ Tinh Ly xoa xoa huyệt Thái Dương: “Nếu không phải hai tỷ muội kia ở Giáng Thành có rất nhiền cố nhân, bận rộn đi thăm nom, không có thời gian, chỉ sợ ta cũng không thấy bóng dáng hắn ta. Tối hôm qua cô nương vừa nói có rảnh, hắn liền bay lên nghênh đón, cả đêm đều không trở về”.
Đúng lúc này.
Tùng!
Tùng!
Tùng!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Doanh Vô Kỵ hỏi: “Ai?”
Doanh huynh, là ta!
Ngoài cửa vang lên âm thanh Hạng Đỉnh.
Doanh Vô Kỵ đứng dậy mở cửa, cảm giác làn da ngăm đen của Hạng Đỉnh đã trắng hơn một chút.
Nhưng nhìn một chút, vẫn là đen như vậy, hình như là bởi vì vẻ mặt dễ coi hơn một chút.
Trước kia luôn đen mặt, một bộ dáng cao cao tự đại nhìn rất gợi đòn.
Hiện tại trên mặt vẫn không có biểu tình gì, nhưng cơ mặt thả lỏng rất nhiều, thoạt nhìn có chút hiền lành.
Đây là…
Doanh Vô Kỵ hơi liếc mắt, nhìn thấy hai nữ tử diện mạo xinh đẹp, chính là diện mạo nữ tử nước Yến .
“Hai người này là…”
Doanh huynh, nữ công tử! Để ta giới thiệu cho các ngươi một chút.
Hạng Đỉnh trên mặt rốt cuộc không ngừng được ý cười: “Hai vị cô nương này, chính là nữ tử tại đất Yến, đại tỷ là Khánh Thư cô nương, tiểu muội là Khánh Đình cô nương…”
Khánh Thư đại phương chắp tay: “Bái kiến nữ công tử, công tử Vô Kỵ, Triệu Lăng huynh!
Ngược lại Khánh Đình có chút thẹn thùng, nửa cúi đầu nói không ra lời.
Hạng Đỉnh nhỏ giọng nhắc nhở: ” Khánh Đình, nói chuyện đi…
Triệu Ninh: “.....”.
Doanh Vô Kỵ: “.....”.
Tinh Ly: “...”
Khánh Đình?
Bọn họ nhìn bộ dáng thẹn thùng của Khánh Đình, lại nhìn vẻ mặt uy vũ ấm áp của Hạng Đỉnh, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Khánh Thư thở dài một hơi, chắp tay nói: “Xá muội quanh năm ở nhà dưỡng bệnh, rất ít nhìn thấy người lạ, tính cách có chút quái gở, kính xin chư vị không nên chê trách!”
“Không trách không trách!”
Doanh Vô Kỵ liên tục khoát tay, lại cảm thấy việc này có chút khoa trương.
Khánh Đình này xấu hổ như vậy, sao lại bị Hạng Đỉnh bắt nhanh như vậy?
Chẳng lẽ con hàng này vẻ mặt lạnh lùng, trên thực tế cũng là một cái máy khoan bê tông?
Không hiểu nổi.
Ha ha ha!
Hạng Đỉnh sang sảng cười xấu hổ vài tiếng, nhanh chóng chuyển đề tài: “Lại nói vừa rồi đại sảnh xảy ra chuyện gì, hình như còn rất náo nhiệt!”
Mễ Tinh Ly lắc đầu, cái kiểu chuyển hướng đề tài này thực sự quá mức gượng gạo, bất quá vẫn là nói ra: “Bách gia học tử muốn tự mình xoay sở tiền, muốn giúp Lê vương thất xây Học cung Đại Lê!”
Hạng Đỉnh: “Thì ra như…..”.
Đúng lúc này.
Mẹ kiếp!
Tiểu tử họ Trương kia chạy đi đâu rồi?
“Còn tên theo hắn quyên tiền cũng không thấy đâu!”
“Đừng lo lắng, Trương huynh đã nói, nếu thịnh hội chấm dứt, Học cung không được, sẽ đem tiền trả lại cho chúng ta.”
“Đúng vậy, đừng hoảng hốt, nào có người đọc sách lừa tiền?”
“Lúc hắn thu tiền, đến danh sách cũng không viết, trả như thế nào ?”
“Ha ha…”
Mọi người: “.....”.
Cái quái gì thế này.
Tiền của người đọc sách thật là bị lừa đảo.
Chị em Khánh thị cảm thấy hứng thú, dựa vào lan can nhìn xuống.
Đúng lúc.
Hoa văn trên cổ Khánh Thư rơi vào trong mắt Doanh Vô Kỵ.
Doanh Vô Kỵ trong lòng thắt lại, mẹ nó, Hồng trần giai nga?
Khánh Thư nhìn một hồi náo nhiệt, cười xoay người: “Bách gia thịnh hội ngư long hỗn tạp, chư vị nhất định phải bảo vệ tốt túi tiền của mình đấy!”
Nàng ý cười dịu dàng, ánh mắt lưu lại trên người Doanh Vô Kỵ hồi lâu.
Doanh Vô Kỵ theo bản năng sờ về phía ngọc bội bên hông, khẽ cười nói: “Yên tâm…”
Hạng Đỉnh cười ha ha nói: “Khánh Thư cô nương tuy là nữ tử, nhưng cũng thường xuyên lo chuyện làm ăn trong tộc, lần này chủ động yêu cầu đến Lê quốc, nhưng là cố ý muốn lãnh giáo kinh nghiệm của ngươi!”
Lãnh giáo kinh nghiệm?
Lãnh giáo cái đầu nhà ngươi.
Cái tên ngốc nhà ngươi, bình thường nhìn thấy ta thì ngay cả vẻ khinh bỉ cũng không thèm che giấu.
Hôm nay mày lại tỏ ra nhiệt tình với anh mày.
Còn đưa một đại lão Ngộ Thần Cảnh tới.
“Tiểu nữ tử đích xác ngưỡng mộ Công tử Vô Kỵ đã lâu, không biết có thể ngồi gần một chút hay không!”
Khánh Thư hé miệng cười, trong miệng mặc dù là đang hỏi, lại trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Doanh Vô Kỵ.
Doanh Vô Kỵ: “.....”.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo