Người dịch: PrimeK Tohabong
Doanh Vô Kỵ vốn còn muốn chờ “Triệu Lăng”, nhưng chờ mãi không thấy đâu nên đoán là có chuyện gì phải báo cáo với cha vợ mình.
Thời điểm uất cung, Bách gia học tử đa số đã giải tán, liền chỉ có thể một mình đi về.
Nhưng chưa từng nghĩ, mới vừa đi chưa được mấy bước, liền thấy được một thân ảnh.
Điền Tinh Ly!
Không đúng!
Mễ Cát Lê!
Cũng không đúng!
Hình như tên là Tinh Ly, cái tên này cũng thật khó nhớ
……
Tinh Ly ngồi trên xe ngựa có ký hiệu của Sở quốc, vẫy vẫy tay với Doanh Vô Kỵ: “Doanh huynh, vào ngồi một lát đi!”
Con nha đầu này.
Doanh Vô Kỵ cảm giác giống như trở lại nhà ga kiếp trước, lúc không cẩn thận đi ngang qua, có các cô gái ngành vẫy gọi “Anh giai ơi, tàu nhanh không anh?”
Vì thế hắn rất thuần thục đi tới: “Nữ công tử, ngươi còn chưa đi về à?”
Trong xe ngựa chỉ có một mình Mễ Tinh Ly, còn tên Hạng Đỉnh xui xẻo thì phải đánh xe, tuy rằng khách sáo gật đầu với Doanh Vô Kỵ, nhưng thoạt nhìn hình như cũng không có ý định nói chuyện với hắn.
Mễ Tinh Ly cười nhạt: “Đây không phải là đang đợi Doanh huynh sao?”
Doanh Vô Kỵ khoát tay áo: “Ngươi nếu hỏi cha vợ ta ở trong thiên điện cùng các vị phu tử nói cái gì, ta thật đúng là không có cách nào nói cho ngươi biết, bởi vì ta vừa đi vào liền ngủ mất.”
“Ngủ, ngủ?”
Khi lừa gạt người khác cũng phải có tâm một tý chứ?
Tinh Ly xoa xoa mi tâm, nàng đích xác muốn biết Triệu Kỵ cùng chư vị phu tử nói cái gì, tuy rằng những phu tử kia đều nói không đàm phán, nhưng nàng cảm giác sự tình cũng không có đơn giản như vậy.
Nhưng Doanh Vô Kỵ nói rõ sẽ không nói, phá hết ý định của nàng.
Nàng bất đắc dĩ cười nói: “Có lúc cùng Doanh huynh nói chuyện, thật sự ngực rất buồn bực’.
Doanh Vô Kỵ nhìn bộ ngực khủng của nàng, không khỏi bĩu môi, ngươi cho dù không nói chuyện với ta, ngực cũng sẽ buồn bực chứ?
Đương nhiên, những lời nói này hắn là sẽ không nói ra khỏi miệng.
Hắn cười cười: “Ta chỉ là một nhân vật bên lề của Lê vương thất, còn có một tầng thân phận Con tin Càn quốc, cho nên không có khả năng biết quá nhiều thứ, khiến nữ công tử thất vọng.”
“Không đâu!”
Mễ Tinh Ly cười nói: “Ta chỉ thấy Lê vương bệ hạ lấy ra nhiều chức quan như vậy, muốn đòi một chức quan làm việc ở Lê quốc, không biết Doanh huynh có thể giúp đỡ hay không.
Vẫn còn nói bóng nói gió?
Doanh Vô Kỵ nghĩ nghĩ: “Một chức quan nghiêm túc, ta có thể thật không giúp được gì! Bất quá ta nghe Thái tử điện hạ nói, hắn muốn mở một sòng bạc, ta có thể giới thiệu ngươi đi vào làm chân chia bài. Đến lúc đó mỹ nữ chia bài, phỏng chừng có thể được không ít%!”
Tinh Ly: “??”
Cái quần què gì thế này.
Nàng xem như cũng hiểu, Doanh Vô Kỵ đang trêu đùa nàng.
Lúc này, Hạng Đỉnh nhịn không được: “Làm càn! nữ công tử là con gái của Sở Vương, há có lẽ làm việc ở sòng bạc các ngươi, Doanh Vô Kỵ ngươi không khỏi quá không coi ai ra gì!”
Doanh Vô Kỵ buông tay: “Vấn đề ta chỉ là một người ở rể nhó bé, các ngươi vừa là hỏi chuyện cơ mật lại là khiến ta giới thiệu chức quan, đây không phải là đang làm khó dễ ta sao?”
Mễ Tinh Ly cười cười: “Nếu Doanh huynh không giúp được gì, vậy ta sẽ không khó xử nữa! Bất quá nếu như có thể, kính xin đem nguyện vọng của tại hạ báo cho Lê vương bệ hạ. Lê quốc biến pháp chưa mở màn, đã rộng lớn mạnh mẽ, làm quan ở Lê quốc, tại hạ thật sự muốn làm!”
“Ừm!”
Doanh Vô Kỵ nhịn không được liếc nhìn nàng một cái, cảm giác những lời này của nàng, đích xác có chút phát ra từ thành tâm.
Mọi người trong Tôn thất đến nước khác làm quan, đặt ở niên đại này, cũng không phải đặc biệt chuyện ly kỳ.
Nhưng nàng là Sở vương coi trọng nữ nhi, nghĩ đến chuyện cho nữ nhi sang Lê quốc làm quan, không khỏi có phần thái quá.
Chẳng lẽ là…..”. Muốn chép bài của người khác?
Nghĩ kỹ lại, rất có thể.
Hắn suy tư một lát, cười nheo mắt nói: “Nữ công tử yên tâm, chỉ cần có cơ hội, ta sẽ truyền đạt tâm nguyện của nữ công tử cho bệ hạ. Nếu không có chuyện gì khác, ta đi trước, nếu nữ công tử ở Giáng Thành nhàm chán, có thể đến Thư cục Thượng Mặc ta làm khách!”
“Nhất định! Đa tạ!”
Tinh Ly cười gật đầu, liền làm một cái thủ thế mời.
Hạng Đỉnh đưa Doanh Vô Kỵ đi xa, không khỏi hừ một tiếng: “Nữ công tử, Doanh Vô Kỵ người này, bất quá chỉ là công cụ liên hôn Càn Lê, nữ công tử cần gì phải tìm tới hắn?”
Mễ Tinh Ly hỏi ngược lại: “Công cụ? chỉ là một công cụ, Lê vương có cần phải mang theo đến thiên điện không?”
Hạng Đỉnh phản bác: “Chẳng qua là Lê vương muốn tuyên bố với mọi người, bang giao Càn Lê vững chắc mà thôi, dù sao bọn họ thay đổi pháp luật, rất có thể cần vũ lực Càn quốc để uy hiếp Ngụy gia. Hơn nữa ta nghe nói, công chúa của Lê vương, địa vị đều không bằng với công chúa bình thường, liên hôn như vậy thấy thế nào cũng không trọng yếu!”
Tinh Ly lắc đầu:
Vũ lực uy hiếp Ngụy gia?
“Ngươi làm như Càn quốc dễ nói chuyện như vậy sao?”
“Càn quốc hy vọng chính là biến pháp tại Lê quốc làm rối loạn nội bộ, hắn có thể chia miếng thịt ăn.”
“Nếu Lê quốc biến pháp thành công, Triệu thị triệt để thôn tính Ngụy Hàn, Càn quốc cho dù thế mạnh hơn nữa, về sau cũng đừng nghĩ đến chuyện vươn mình!”
“Về phần liên hôn, ngươi thật sự cảm thấy Doanh Vô Kỵ chỉ là công cụ thể hiện bang giao?”
Hạng Đỉnh gật đầu: “Đúng!”
Hắn cảm thấy mấy câu trước của Mễ Tinh Ly không có vấn đề gì, nhưng hắn thật sự không cảm thấy Doanh Vô Kỵ có bản lĩnh gì.
Mễ Tinh Ly cười lắc đầu: “Kỳ thật ngay từ đầu ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng ngươi vừa rồi lúc ra khỏi vương cung có thấy, bảng hiệu phủ bá tước Lê Ốc Bá đã bị dỡ xuống.
“Hình như là vậy!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo