Người dịch: PrimeK Tohabong

“Chỉ cần 10 năm, phương Bắc sẽ hoàn toàn lớn mạnh, đến lúc đó bất kể là diệt bọn họ, hay là chia cắt bọn họ, khiến bọn họ trong vòng kìm kẹp của Tân Lê cùng Càn Sở, đối với chúng ta mà nói đều không có chỗ xấu.”

“Rất tốt!”

Triệu Kỵ nhìn Doanh Vô Kỵ có chút vui mừng, thế cục thiên hạ này đã thay đổi, trước kia chư hầu tranh bá, ai tranh thổ địa nhiều người đó liền lợi hại.

Hiện tại, diện tích lãnh thổ vẫn rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất lại là cùng một loại đất đai có thể sản xuất ra nhiều lương thực hơn, cùng một số lượng quân đội bộc phát sức chiến đấu mạnh hơn.

Tiểu tử này không coi biến pháp là hung hiểm, nói nhất định có thể thành công, đương nhiên là bịa chuyện, nhưng chính là rất đề cao sĩ khí.

Hắn nhịn không được cười cười: “Về sau cứ an tâm ở Lê quốc, nơi này mới là địa phương thích hợp nhất cho ngươi. Càn quốc tuy là mẫu quốc của ngươi, tuy rằng đã biến pháp hoàn thành, nhưng người nơi đó đầu óc có vấn đề, mặc dù ngươi trở về, cũng chỉ như con rối gỗ theo đuổi kế sách nông chiến, hiểu không?”

“Hiểu!”

Doanh Vô Kỵ gật gật đầu, hắn ngay từ đầu không phải đặc biệt hiểu, nhưng từ khi chính mình mắng lão lưu manh lần đó, hắn liền hiểu, Càn quốc chỉ cần đi một mạch theo con đường nông chiến thì thống nhất thiên hạ là chuyện một sớm một chiều.Cho nên lão lưu manh mới biết rõ mình có chút tài năng kinh doanh, nhưng vẫn không muốn thả thương ấn. Hắn nhìn ra được, cha vợ là thật sự muốn giữ mình lại.

Kỳ thật hắn cũng không phải nói nhất định phải đi, hắn muốn chỉ là chậm rãi trưởng thành, cái hắn muốn nhất chính là đừng làm biến pháp.

Nhưng hai cha con Lê vương và Thái tử kiên trì muốn biến pháp, vậy chỉ có thể hỗ trợ.Lần này biến pháp không tính là triệt để biến pháp, nhưng chỉ cần vùng đất mới ở phương Bắc có thể ổn định lại, thì mang đến hiệu ứng tích cực cho toàn bộ Lê quốc là chuyện sớm muộn.

Hy vọng lần này có thể thành công, chỉ cần thành công, ít nhất có thể dành ra vài năm phát triển.

“Thôi nghỉ ngơi cho tốt, rồi lấy cái ghế thủ tịch chưởng cung phu tử cho ân sư của ngươi!”

“Vâng!”

Doanh Vô Kỵ gật gật đầu, cái ghế này nhất định phải tranh, không chỉ vì địa vị của mình.

Chọn lựa nội bộ Học cung chỉ là vì mượn kế sách tạm thời của sức mạnh Bách gia, sau này đại quyền bổ nhiệm miễn nhiệm quan viên, tất phải toàn bộ một lần nữa thu vào trong tay vương quyền, dựa vào trình độ sức sản xuất trước mắt, chế độ khoa cử mới là con đường chính.

Đợi đến khi diệt trừ đại họa Ngụy Hàn, vương quyền và Học cung nhất định sẽ có một hồi ngươi tranh ta đoạt.

Mâu thuẫn giữa hai bên có lẽ không máu tanh bằng Ngụy Hàn, nhưng cũng phải đối phó, nếu xử lý không tốt, chính là Học cung Tắc Hạ kế tiếp.

Học cung? Sản phẩm thời kỳ quá độ mà thôi!

“Hả?”

Doanh Vô Kỵ bỗng nhiên cảm giác có chút không đúng, ta chỉ là ôm đùi không lý tưởng, lo lắng nhiều như vậy làm cái gì?

Hắn lắc đầu, bước nhanh rời khỏi Cung Trọng Lê.

Triệu Kỵ nhìn bóng lưng hắn rời đi, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Khoảng cách biến pháp thành công, thực tế còn có bốn bước.

Bước thứ nhất: bức bách tôn thất toàn lực phối hợp, hiện giờ chính mình còn ở vào thời kỳ toàn thịnh, hẳn không phải là vấn đề.

Bước thứ hai: Làm kinh doanh ngọc xà, điều này không khó, điều khó là làm thế nào để đánh cờ với Càn Quốc trong việc kinh doanh này.

Bước thứ ba: Khi chiến tranh chớp nhoáng tấn công Địch quốc, kinh sợ hai nhà Ngụy Hàn như thế nào, bước này phải cẩn thận xử lý, không cẩn thận sẽ đánh mất toàn cục.

Bước 4: Ổn định vùng đất mới phía Bắc trong 10 năm.

10 năm này, một ngày cũng không thể yên tĩnh.

“Tiểu tử này cảm thấy có Cô trấn thủ, mặc dù đánh nhau, cũng có thể ổn định vùng đất mới phương Bắc.”

“Lại không biết cô chỉ có thể sống ba năm!”

Triệu Kỵ lắc đầu, trong lòng có chút chua xót.

Ba năm sau, chắc chắn sẽ có một hồi đại biến, trận đại biến này nhất định phải ổn định.

Cho nên trong vòng ba năm, nhất định phải khiến phương Bắc mới đi vào quỹ đạo, hơn nữa phải khiến Ninh nhi hoàn toàn đứng vững.

Có thể muốn lập uy, nhất định phải làm đại sự.

Đại sự trong ba năm, trước mắt xem ra chỉ có biến pháp, làm biến pháp lại sẽ đắc tội quý tộc, bao gồm tôn thất, cũng ảnh hưởng lớn đối với địa vị của Thái tử.

Nó giống như một dây thòng lọng.

Triệu Kỵ bây giờ còn không biết như thế nào mở ra nút thắt này, ông ta có thể làm, cũng chỉ có cách lưu lại nhiều thứ nhất cho Triệu Ninh.

Thứ ông ta muốn lưu lại nhất, chính là Doanh Vô Kỵ.

Nói kế sách tạm thời cũng được, nói biểu lộ chân tình cũng được, ông ta đều muốn Doanh Vô Kỵ trở thành người Triệu gia.

Tiểu tử này hẳn là trọng tình cảm, mặc kệ đối với con gái riêng của La Yển, hay là đối với nhạc phụ là mình, chỉ cần đối với hắn tốt, hắn cũng sẽ đối tốt lại.

Nhưng tiểu tử này rất thiếu cảm giác an toàn, có thể nắm được thứ gì thì hắn đều sẽ nghĩ cách nắm trong tay.

Triệu Kỵ không chút hoài nghi, đem Doanh Vô Kỵ hiện tại đặt ở ba năm sau, chỉ cần sự sinh tồn của hắn và người con gái của hắn bị uy hiếp, lựa chọn đầu tiên của hắn khẳng định là rời khỏi Lê quốc, đi đến một nơi an toàn.

Cho nên… như thế nào mới có thể giữ chân được hắn?

Triệu Kỵ xoa xoa cằm đầy râu của mình, trong đầu toát ra một ý nghĩ không chín chắn.

Nhưng ông ta lắc lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ đó.

..............

0.51226 sec| 2404.461 kb