Người dịch: PrimeK Tohabong

Hắn cung kính hành lễ: “Nhi thần bái kiến phụ vương!

“Ngươi kêu thật là thuận miệng!”

Triệu Kỵ ha ha cười, chỉ một vị trí: “Ngồi!”

Doanh Vô Kỵ một bộ ngại ngùng bộ dáng: “Phụ vương, đây là vị trí Tướng bang, con ngồi không quá thích hợp đi?”

“Tướng bang!”

Triệu Kỵ cười mắng: “Tướng bang ở trước mặt ngươi, mỗi lần đều bị mắng khác gì con cháu. Ngươi nói ngươi không dám ngồi lên mộ hắn ta còn tin, có cái ghế rách cũng đừng giả bộ khách sáo, không có người ngoài, ngồi đi!”

Này!

Doanh Vô Kỵ cười cười, cảm giác cha vợ này thật đúng là thú vị.

Triệu Kỵ thần sắc như thường, hô hấp, chân khí trong cơ thể đều cực kỳ bình tĩnh, căn bản không giống bộ dáng vừa mới phát hỏa, cũng không biết vừa rồi bộ dáng kia, rốt cục mấy phần là thật, mấy phần là diễn.

Ông ta đánh giá Doanh Vô Kỵ từ trên xuống dưới: “Nói đi, hơn nửa đêm tìm đến vương cung, ngươi rốt cục có chuyện gì hả?”

Doanh Vô Kỵ cũng không giấu, trực tiếp từ trong ngực móc ra một tờ giấy, mặt trên vẽ một ấn ký, chính là ấn ký “Hồng trần giai nga”.

“Phụ vương, con nhìn thấy cái này!”

“Cái này…”

Trong nháy mắt nhìn thấy ấn ký, sắc mặt Triệu Kỵ lập tức trầm xuống, rất hiển nhiên ông ta nhận ra ấn ký này.

“Thấy ở đâu?”

“Tại Yến tiệc thiết đãi chư tử, chúng ta từ ngoài thành lên đường đến vương cung, con liền thấy không dưới năm người có loại ấn ký này trên cổ, cảm giác có chút thú vị, liền vẽ ra, nhưng sau khi tra tư liệu mới hiểu được, đây là thần thông Vi Nga phái…”

Triệu Kỵ sắc mặt rất âm trầm: “Những người Vi Nga phái, thật sự là càng ngày càng càn rỡ, cô còn chưa tìm bọn họ, bọn họ ngược lại tự mình tìm tới cửa trước”.

Doanh Vô Kỵ nhíu chặt mày: “Con còn nhớ rõ bộ dáng của bọn họ, hơn nữa ấn ký này cũng không khó tìm, có muốn tra rõ một lần, đem những người này…”

Hắn không tiếp tục nói.

Dù sao những người này đều là Bách gia học tử, xử lý bọn họ nhất định phải cực kỳ thận trọng, chính mình không có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này, vẫn là không nên nói ẩu.

Triệu Kỵ lắc đầu nói: “Không cần thiết phải xử lý. Thần thông tà môn Hồng trần giai nga tương đối quỷ dị, không ai biết điều kiện đoạt xá của nó là gì, cho dù chúng ta bắt những người này thì chúng cũng tìm được thân xác mới?Huống chi, những người này chỉ là tùy thời bị đoạt xá, mà không phải đã bị đoạt xá, bắt bọn chúng ảnh hưởng không tốt.”

Nghe được những lời này, Doanh Vô Kỵ càng lo lắng.

Khóe miệng hắn giật giật: “Vậy mặc kệ bọn chúng ở đây làm gì thì làm sao?”

Triệu Kỵ như cười như không nhìn hắn: “Tiểu tử ngươi bây giờ có phải muốn nổi bật, lại không dám nổi bật?”

“Á!”

Doanh Vô Kỵ gật gật đầu.

Triệu Kỵ biết con rể của mình từ trước đến nay thẳng thắn thành khẩn, liền trực tiếp từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội trắng tinh: “Ngươi là vì cái này mà tới?”

“Có được không, phụ vương đại khí!”

Doanh Vô Kỵ cười hì hì nhận lấy ngọc bội, đây chính là ngọc bội lúc ấy Vu Sương Tự cho hắn chắn ma chủng, sau lại phát hiện không có ma chủng, liền bị nàng tịch thu.

Không cần phải nghĩ cũng biết, ngọc bội này khẳng định đặc biệt quý giá, hơn nữa là từ chỗ Triệu Ninh tới.

Hiện tại Triệu Ninh hành tung bất định, hắn chỉ có thể tới tìm cha vợ.

Triệu Kỵ cười nói: “Nhận đi. Ngọc bội này là số ít đồ vật có thể khắc chế Vi Nga phái, không chỉ có thể ngăn cản, phá vỡ ma chủng, mà sau đó cùng có thể áp chế đối với hết thảy thần thông và pháp thuật bổn mạng mà do ma chủng chuyển hóa thành, toàn bộ thiên hạ còn lại không tới 10 khối!”

“Trân quý như vậy, con làm sao nhận đây?”

Doanh Vô Kỵ vừa nói, vừa đem ngọc bội nhét vào trong ngực, chọc cho cha vợ một trận xem thường.

Triệu Kỵ có chút ghét bỏ nhìn con rể yêu của mình.

Con rể yêu lại thản nhiên nhận lấy, một chút cũng không có cảm giác không được tự nhiên.

Hai người im lặng một lúc.

Triệu Kỵ bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Nếu là không có khối ngọc bội này, ngươi còn dám ở Bách gia thịnh hội, vì thày giáo của ngươi tranh chức thủ tịch chưởng cung phu tử không?”

“Cái đó phải suy nghĩ!”

Doanh Vô Kỵ trả lời rất thành thật.

Làm màu cũng đáng quý nhưng tính mạng quan trọng hơn.

Huống chi hắn làm màu vốn chính là vì đạt được thực lực cùng địa vị cao hơn, từ đó bảo đảm an toàn của mình.

Nếu như bị đại lão Ngộ Thần cảnh theo dõi, hắn nhất định phải cân nhắc kỹ càng.

“Ngươi a!”

Triệu Kỵ thở dài một hơi: “Ngươi tiểu tử này với cái tính khôn lỏi của mình thì sớm muộn mọi thứ lại bị hủy trên tay ngươi!”

Doanh Vô Kỵ thần sắc nghiêm túc, trong lúc nhất thời giống như trở lại khi còn bé, bị cha mẹ dạy bảo đạo lý đối nhân xử thế.

Hắn cảm giác được, Triệu Kỵ rất nghiêm khắc, cũng rất nghiêm túc.

Liền cũng hơi hơi ngồi thẳng người: “Thỉnh phụ vương chỉ giáo!”

“Chỉ giáo thì không hẳn!”

Triệu Kỵ khoát tay áo, tuy rằng vẫn mặc vương bào, nhưng không làm ra vẻ của một quân vương mà giống như một trưởng bối bình thường nói: “Ta hỏi ngươi! Miệng ngươi gọi là là phụ vương, trong đó có mấy phần là thật tâm?”

“Á, Cái này…”

“Cứ nói thật!”

“Thật tâm là có 3 phần, bất quá sau này có thể có bảy phần, hoặc là nhiều hơn.

“Ngươi cũng là chân thật!”

Triệu Kỵ cười lắc đầu: “Nếu hiện tại Đại Lê khuynh đảo, ngươi có dắt theo con riêng của La tướng rời khỏi Lê quốc!”

Doanh Vô Kỵ gật đầu: “Có!

Triệu Kỵ lại hỏi: “Vậy sau này thì sao? nếu tình cảm vợ chồng của ngươi với công chúa ngày càng sâu đậm, cùng Ninh nhi cũng trở thành bạn tốt chí giao, đến lúc đó sẽ như thế nào?”

Doanh Vô Kỵ nghĩ nghĩ, có chút không xác định nói: “Mang theo bọn họ cùng đi?”

0.56530 sec| 2416.922 kb