Người dịch: PrimeK Tohabong

Bên Hàn gia và Lăng Bình Quân, không khác mấy so với suy đoán của Ngụy Hoàn.

Bất quá, tình huống của Thư cục Thượng Mặc, lại có chút khác biệt.

Doanh Vô Kỵ đang chắp tay sau lưng lắc lư trong sân, hoàn toàn không có ý chạy trốn.

Trong hậu viện của Thư cục Thượng Mặc có hai cây, một cây là cây táo, một cây khác cũng là cây táo.

Hôm nay chính là mùa thu hoạch táo, một cước đạp vào cây là có thể rất nhiều quả rơi xuống.

Tiểu nhị trong Thư cục, đã từng cố gắng tới nơi này trộm táo ăn, nhưng đều bị Doanh Vô Kỵ mắng cho tối tăm mặt mũi, cho nên trên cây còn không ít táo.

Hắn đi tới trước cây táo, chắp tay sau lưng ngẩng đầu đánh giá thật lâu, từng cành từng lá của cây táo, tất cả đều khắc ở trong đầu hắn.

“Vô Kỵ, đệ làm cái gì thế?”

Hoa Triều nghiêng người dựa vào khung cửa, tò mò đánh giá hắn.

Hôm nay Giáng Thành vừa đón phu tử, lại là tiệc Chư Tử, Bắc thành còn có không ít gánh xiếc rong từ khắp nơi đến biểu diễn nên gánh hát không có việc, nàng dứt khoát cho gánh hát nghỉ, cho nên mình cũng ở nhà.

Nhìn Doanh Vô Kỵ nhìn chằm chằm cây táo, trong lòng không khỏi có chút tò mò.

Doanh Vô Kỵ cười cười: “Hoa Triều tỷ, tỷ có tin hay không đệ đạp nó một cước, táo rơi ở đâu, đệ đều có thể đánh dấu trước vị trí táo rơi?”

“Không tin!”

Hoa Triều chỉ cho là hắn đang khoác lác, đừng nói đem táo tất cả đều đánh dấu ra, cho dù ngươi ném một đồng xu lên trời, cũng không biết nó rơi xuống đất là sấp hay ngửa, vị trí càng không dễ xác định.

- Tiểu tử… đệ bốc phét.

Doanh Vô Kỵ xì một tiếng: “Nếu đệ thành công thì sao?”

Hoa Triều nghĩ nghĩ cười nói: “Nếu đệ thành công, một tháng sau, ta sẽ đun nước rửa chân cho đệ!”

Nàng biết, Doanh Vô Kỵ buổi tối vẫn luôn có thói quen ngâm chân.

Nhưng gần đây Bạch Chỉ thường xuyên bế quan, tiểu nhị trong tiệm không ở đây, hắn lại lười, còn thích thức đêm, mỗi lần nhớ tới, nước rửa chân đều lạnh.

“Nói giữ lời nhé!”

Doanh Vô Kỵ có chút hưng phấn, liền nhặt lên một nhánh cây, kích động vẽ vòng tròn trên mặt đất.

Hoa Triều nhìn thấy một màn như vậy, nhịn không được cười một tiếng.

Tiểu tử ngốc này, bình thường ở trước mặt người ngoài, phun ra cái này oán hận cái kia, nhưng tính tình vẫn rất trẻ con.

Tốt lắm.

Chỉ là nhoáng một cái, nàng liền nhìn thấy Doanh Vô Kỵ đi tới trước mặt mình, không khỏi nghi hoặc nói: “Đệ làm cái gì?”

Doanh Vô Kỵ cười hì hì nói: “Hoa Triều tỷ, tỷ đưa tay đây”.

“Làm gì?”

“Cứ đưa ra là được”.

“Ừ”

“Về phía trước một chút.”

“……”

“Bên trái thêm chút nữa.”

“……”

“Được rồi!”

Trong ánh mắt hiếu kỳ của Hoa Triều, Doanh Vô Kỵ vươn ngón trỏ ra, vẽ một vòng tròn trong lòng bàn tay nàng.

Da thịt chạm vào nhau, cảm giác có chút ngứa ngáy, theo ý thức, tay của Hoa Triều rụt về phía sau một chút, lại rất nhanh treo về chỗ cũ, nhịn không được hỏi: “Đệ nói là, sẽ có một quả táo rơi vào trên tay ta?”

“Tỷ cứ nhìn kỹ là được!”

Doanh Vô Kỵ cười cười, trực tiếp đi tới dưới gốc cây táo.

Một cước đạp lên.

“Rầm rầm!”

Cây táo lay động, cành lá ào ào rung động, rất nhanh liền rơi xuống một đám táo nửa xanh nửa đỏ.

Từng quả từng quả lăn lông lốc, quả nhiên thật sự tất cả đều rơi vào trong vòng tròn Doanh Vô Kỵ vẽ trước đó.

“Ồ!”

Hoa Triều nhịn không được kinh hô một tiếng, một màn này thật sự có chút thần kỳ.

Trong khoảnh khắc ngây người này, bỗng nhiên cảm giác lòng bàn tay bịch một cái, nhìn kỹ, lòng bàn tay quả nhiên có thêm một quả táo.

Mềm mại mát mẻ, vừa nhìn đã biết rất ngọt.

“Mời tỷ ăn!”

Doanh Vô Kỵ đắc ý nhướng mày với nàng, nghĩ thầm Thôi Diễn Thuật của Mặc gia này không hổ là bí thuật thiên cấp, quả nhiên biến thái, lại ngay cả loại chuyện này cũng có thể Thôi Diễn ra.

Nếu là dùng trong thực chiến, thậm chí có thể căn cứ biến hóa khí tức của quân địch, trực tiếp dự đoán vài chiêu thế công phía sau.

Thiên cấp bí thuật, thật sự là sướng phát điên

Có được nó về sau mình có đủ năng lực để bảo vệ mình.

Cho dù thật sự tiến vào Loạn Tặc mộ bàn, cũng sẽ không giống lúc trước một chút sức lực cũng đều không có.

Đây chính là mị lực của kỹ năng Thiên cấp.

Đợi đã!

Nếu như lại xơi thêm được kỹ năng Thiên cấp của Đường Đường, về sau chẳng phải là chả sợ bố con thằng nào sao?

Doanh Vô Kỵ nhìn sắc trời một chút, đã gần hoàng hôn, lúc này Đường Đường hẳn là vừa ăn cơm xong, đang ở bệ cửa sổ nâng má ngẩn người.

Nổ kỹ năng đi.

“Hoa Triều tỷ, đệ đi ra ngoài một chuyến!”

“Ừm!”

Hoa Triều mắt nhìn Doanh Vô Kỵ rời đi, khóe miệng vẫn chứa ý cười, nhưng đứng tại chỗ một hồi, lại nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Nàng trở lại thư phòng, nghiêng mặt nằm ở trên thư án, lẳng lặng nhìn chằm chằm quả táo kia, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại xúc cảm hắn vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay mình, trong lúc nhất thời lại không phân rõ trong lòng là vui mừng hay là chua xót.

Không biết qua bao lâu.

Cộc!

Cộc!

Cộc!

Doanh huynh!

Doanh huynh có ở đây không?

Âm thanh này, hình như là của Triệu Lăng?

Hoa Triều đứng lên, mở cửa hậu viện cười nói: “Ngươi lại tới nữa rồi!”

Người này là bạn tốt chí giao của Vô Kỵ, khí chất cũng rất sạch sẽ.

Cho nên Hoa Triều đối với nàng cũng không phản cảm.

“Chào Hoa Triều cô nương!”

Triệu Ninh Khách khách khí chắp tay, tò mò nhìn vào trong.

Hoa Triều nhịn không được cười: “Ngươi mỗi lần tới đều đúng lúc Vô Kỵ lại đi ra ngoài”.

“Hả?”

Triệu Ninh có chút ảo não, trong lòng lại càng ngày càng cảm giác có gì đó không đúng.

Lo lắng âm thầm, không khỏi hỏi: “Hoa Triều cô nương, Doanh huynh có nữ tử ái mộ à?”

Lần trước Doanh Vô Kỵ lấy “Thày giáo” giải thích lý do thường xuyên biến mất.

Nhưng rồi lại nói vị ân sư kia là giảng bài trong mộng.

Điều này làm cho nàng không thể không hoài nghi, có phải là có vị nữ tử nào…

Dù sao mỗi khi đến thời điểm này, Triệu Tín đều để mất dấu.

Tên phế vật này…

0.80071 sec| 2418.742 kb