Người dịch: PrimeK Tohabong
“Doanh huynh đang nghĩ cái gì thế?”
“Không có gì!”
Doanh Vô Kỵ liếc mắt nhìn tiểu nhị bưng bàn ăn tới, cười cười rồi ấn Triệu Ninh ngồi trên ghế đá: “Cùng nhau ăn điểm tâm đi!”
Này!
Triệu Ninh cảm giác Doanh huynh hôm nay cũng bình thường hơn, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, liền ngồi xuống.
Vừa chuẩn bị ăn cơm thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?”
“Ta! Khương lão ca của ngươi!”
“Đến ngay!”
Doanh Vô Kỵ mở cửa viện, quả nhiên nhìn thấy Khương Thái Uyên đứng ở cửa.
Một thân hoa phục vô cùng tinh xảo, không hợp với khí chất thô kệch của hắn.
Khương Thái Uyên cười hề hề: “Doanh lão đệ! Hôm nay ta cùng cha vợ ngươi đều là quan nghênh lễ. Gọi ta một tiếng lão ca, ta nhường cho ngươi chức quan lễ vị này !
Doanh Vô Kỵ đối với lễ vị không có hứng thú, bất quá đối với Khương Thái Uyên vẫn là rất có hảo cảm, liền đem hắn kéo tới: “Đợi lát nữa cùng đi, ăn điểm tâm trước!”
“Ơ! Vị tiểu ca Triệu gia này cũng ở đây à!”
Khương Thái Uyên tò mò đánh giá Triệu Ninh: “Ta xem ngươi khí độ bất phàm, chắc hẳn cũng là thanh niên tuấn kiệt Tôn thất Triệu thị, ta đã ba canh giờ không có nói đến chuyện ác mộng Chu thiên tử, có muốn nghe hay không?”
Triệu Ninh: “.....”.
Thành thật mà nói, nàng đối với Khương Thái Uyên có chút không hợp lắm, liền khách khí nói không nghe.
Kết quả Khương Thái Uyên có chút quá mức quen thuộc, há miệng liền chuẩn bị nói.
Triệu Ninh có chút bất đắc dĩ: “Khương huynh, huynh là phủ lệnh Chu vương đình nhạc, kể chuyện về Chu thiên tử không quá thích hợp?”
Khương Thái Uyên xấu hổ sờ sờ cái mũi, liền không nói đề tài này nữa, chuyển sang nói chuyện khác.
Ăn xong điểm tâm, ba người cùng ngồi xe ngựa đi ra ngoài Giáng Thành.
Quan lễ đài to lớn đã xây xong, tuy rằng chưa đến thời gian Tứ gia phu tử đến, nhưng đã có không ít Bách gia học tử ở đây chờ, hiếm khi thấy ngoài thành náo nhiệt hơn so với trong thành.
Khương Thái Uyên lớn tiếng đi ở phía trước, cười ha hả chào hỏi người này, chào hỏi người kia.
Gặp được người có địa vị, còn có thể giới thiệu cho Doanh Vô Kỵ.
Cũng không biết đại sư huynh Dương Chu học phái rốt cục tu đạo như thế nào, lại quen biết nhiều thế gia quyền quý như vậy.
Điền Văn Kính!
Nghe được giọng Khương Thái Uyên, Doanh Vô Kỵ lại ngẩng đầu lên, đây là muốn giới thiệu người mới sao?
Bất quá lần này trước khi giới thiệu không có thêm từ ngữ khách sáo, vừa nhìn liền biết là người quen.
Người quen của Khương lão ca, chính là người quen của ta.
Doanh Vô Kỵ đang chuẩn bị náo nhiệt.
Liền nghe thấy Khương Thái Uyên lớn tiếng nói: “Điền Văn Kính, con mẹ nhà ngươi!”
Âm thanh Khương Thái Uyên rất lớn, trên sân hơn phân nửa ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía này.
Những ánh mắt chuyển qua kia, tất cả đều rơi vào trên người tên Điền Văn Kính kia.
Chỉ trong nháy mắt, làn da hơi ngăm đen của Điền Văn Kính đã biến thành màu gan heo.
Ở đây hoặc là các quốc gia quý tộc, hoặc là Bách gia gọi được thượng danh học tử.
Tất cả đều là người trí thức.
Điền Văn Kính cứ như vậy bị người ở trước mặt mọi người ân cần thăm hỏi mẹ ruột, cho dù khí độ có tốt hơn nữa cũng chịu không nổi a!
Huống chi, bản thân hắn miệng thối lòng dạ hẹp hòi.
Nhìn thấy người đến là Khương Thái Uyên, hắn tức giận đến chửi ầm lên: “Khương Thái Uyên! Khương gia các ngươi từ trên xuống dưới đều không có một người dám nói chuyện với ta, ngươi lấy đâu ra lá gan…..”.
Khương Thái Uyên cười nhạo một tiếng: “Xì! Ông mày đã xuất gia, dùng gia thế đè ta, đầu óc ngươi có bị làm sao không đấy? Ông mày bây giờ là Nhạc Phủ Lệnh, ngang cấp với chư hầu Vương, dã phụ Điền Uy Hầu của ngươi gặp ông mày, cũng phải cung kính gọi một tiếng Phủ Lệnh đại nhân.
“Ngươi…..”.”
Điền Văn Kính nhìn quan bào trên người hắn, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Hành chính các nước, thì không ai coi trọng quan chức của Chu vương đình.
Nhưng Chu vương thất tay nắm Chu Lễ, ngoài mặt ai cũng không thể ngỗ nghịch.
Khương Thái Uyên này một thân quan bào, thật khiến hắn không biết mở mồm như thế nào.
Điền Văn Kính chỉ vào Khương Thái Uyên, tức giận đến môi đều run rẩy: “Ngươi đầy miệng ngôn ngữ ô uế, làm quan tại Chu vương thất, thật sự là làm mất mặt Tề quốc chúng ta!”
Khương Thái Uyên cười nhạo một tiếng: “Nếu không phải là cha ngươi Điền Uy Hầu uống say không cẩn thận với mẹ ngươi thì bây giờ ngươi sao có mặt?”
Điền Văn Kính: “.....”.
Khương Thái Uyên cười quay đầu: “Doanh lão đệ, ta thắng, chúng ta rút lui!”
Nói xong, liền chắp tay sau lưng ngâm nga tiểu khúc mà rời đi.
Khóe miệng Doanh Vô Kỵ giật giật, hạ giọng hỏi: “Khương lão ca, huynh có xích mích với hắn?”
“Cũng không hẳn, chuyện của Điền gia Khương gia ta cũng lười quản”.
Khương Thái Uyên cười cười: “Chính là những năm ta rời khỏi Học cung Tắc Hạ, Điền Văn Kính này vừa về Tề quốc, ỷ vào thân phận của mình nhìn không nổi cái này nhìn không nổi cái kia. Lúc đó chúng ta thấy mặt hắn đều hô: Điền Văn Kính, con mẹ nhà ngươi. Thói quen rồi, thấy mặt hắn liền thốt ra”.
“Trâu bò!”
Doanh Vô Kỵ tấm tắc lấy làm kỳ lạ, thành thật mà nói, hắn có chút không hiểu Khương Thái Uyên người này.
Dù sao người này thân phận buff nhiều lắm.
Người trong tông thất Tề quốc, đại đệ tử Dương Chu nhất mạch, còn đặc biệt là Nhạc phủ lệnh của Chu vương đình.
Thân phận thứ nhất và thân phận thứ ba có thể có chút liên hệ.
Thân phận thứ hai, thật sự có chút không hợp.
Nhưng cho dù là cái thân phận thứ ba xách ra, cũng có chút không hợp với hình tượng khí chất của hắn.
Bộ quan phục này thì không nói, một nhạc phủ lệnh đối với năng lực giám định và thưởng thức âm nhạc, chỉ có thể dùng từ đơn giản “Dễ nghe” cùng “Khó nghe” khái quát, còn ở trước mặt mọi người không biết giữ mồm giữ miệng, cái này mẹ nó, quá ly kỳ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo