Người dịch: PrimeK Tohabong

Doanh Vô Kỵ giật mình: “Cũng chính là người mới được sinh ra này, chỉ là hình chiếu trí nhớ của người cung cấp máu trong tim, cũng không tính là người!”

“Đúng là như vậy!”

“Vậy tại sao còn có người tin?”

“Bởi vì người cung cấp máu trong tim đối với người chết hiểu được rằng, cung cấp càng nhiều máu thì kẻ mới sinh ra càng giống với người đã chết, thậm chí đạt đến mức độ thật giả lẫn lộn.”

“Đây không phải là tự lừa gạt mình sao?”

Doanh Vô Kỵ bĩu môi: “La Yển, sao chuyện ngu xuẩn như vậy ông cũng cũng nguyện ý làm?”

La Yển thần sắc có chút hoảng hốt, môi mấp máy một chút: “Công tử Vô Kỵ, ta hỏi ngươi một vấn đề, nếu như người bất hạnh qua đời chính là Hoa Triều. Hiện tại xuất hiện một người, tướng mạo giống y như Hoa Triều, tính cách cũng giống với Hoa Triều, cho dù là ở mặt nào cũng giống với Hoa Triều, thậm chí nàng đối đãi với ai cũng giống như Hoa Triều, Hoa Triều đối đãi ngươi như thế nào, nàng cũng sẽ đối đãi ngươi như thế, vậy nàng có phải là Hoa Triều không?”

Doanh Vô Kỵ hít vào một hơi khí lạnh, rốt cục cảm nhận được chỗ kinh khủng của vấn đề này.

Đây là một vấn đề triết học.

Có chút giống như một vấn đề kiếp trước: Chính là xuất hiện một loại khoa học kỹ thuật truyền tống tức thời, nguyên lý là khiến bạn trong nháy mắt phân giải thành hạt proton, sau đó sắp xếp lại hạt proton theo số hóa thông tin, rồi truyền đến một nơi khác với tốc độ ánh sáng, rồi tổ hợp sắp xếp lại liền tương đương với bạn trong nháy mắt chuyển dịch, nhưng người này vẫn là bạn sao?

Nếu có người muốn truyền tống Doanh Vô Kỵ như vậy, hắn nhất định là không muốn, cảm giác truyền qua không phải mình, mà là một người mới sinh.

Nhưng đổi một góc độ khác, cơ thể con người vốn đang không ngừng trao đổi chất, tất cả các hạt proton đều thay đổi một nửa, có phải có nghĩa là bạn đã không còn là bạn nữa hay không?

Nếu như hai người đồng thời tồn tại, còn có thể cưỡng chế phân biệt thật giả.

Nhưng nếu người ban đầu đã chết thì sao?

Khi người mới đứng ở trước mặt, hai người vốn đã thân thiết như thế thì sao có thể hờ hững không nhìn nàng?

“Không đúng!”

Doanh Vô Kỵ bỗng nhiên phản ứng lại: “Hoa Uyển Thu vừa rồi, rõ ràng chính là một thiếu nữ đôi mươi, hơn nữa cũng không có ký ức trước kia, ngươi mẹ nó đang nói chuyện gì với ta thế?”

La Yển lắc đầu: “Đó là bởi vì không cung cấp nhiều máu trong tim, chỉ cần…”

Doanh Vô Kỵ mắng chửi đĩnh đạc nói: “Không chỉ cần gì nữa, người này căn bản không thể xem như Hoa Uyển Thu, chính ngươi ngu xuẩn còn chưa tính, tại sao phải làm ra chuyện như vậy, còn đem Hoa Triều cũng kéo vào trong vũng bùn”

La Yển trầm mặc trong chốc lát: “Ta biết Hoa Triều chán ghét ta, con bé chỉ để ý mẹ của nó. Chờ ngày đó ta chết đi, ta sẽ dâng ra tất cả máu trong tim, chỉ cần Hoa Triều lại lấy ra một chút máu, Uyển Thu liền…”

“Ông đừng có ép người nữa được không!”

“Ta chỉ là muốn đem trả cho con bé mẹ của nó…”

“Trả con cái con mẹ ông ý!”

Doanh Vô Kỵ mắng tiếp: “Ông căn bản không hiểu Hoa Uyển Thu, ông lấy máu nặn ra người mới, thì là Hoa Uyển Thu hả? Trả được cho Hoa Triều mẹ của nàng sao? Ông nói cho tôi biết, nếu như Hoa Uyển Thu nghe được ông lấy cô ta làm thiếp thì cô ấy có tức giận bỏ đi không? Cô ấy có rời khỏi Giáng Thành tự mình mưu sinh không thèm nhìn ông nữa không?”

“Không! Thậm chí bây giờ nàng hiểu rằng mình chỉ là vật thay thế cũng không bỏ đi!”

“Ông cho rằng cô ta là Hoa Uyển Thu thật hả, kỳ thật cô ta chỉ là sản phẩm ảo tưởng mà một người đàn ông ghê tởm tạo ra để thỏa mãn chính mình thôi. Ông đưa cô ta cho Hoa Triều? Hoa Triều có thể vui vẻ sao? Hoa Triều vô tội.Thậm chí ngay cả Hoa Uyển Thu này cũng vô tội. Chỉ có ông, La Yển… con mẹ nó đáng chết !”

La Yển: “.....”

Doanh Vô Kỵ mỗi lần mắng hắn một câu, đầu của ông ta lại cúi xuống thấp một chút

Chờ Doanh Vô Kỵ mắng xong, đầu ông ta cũng sắp không ngẩng lên nổi.

Triệu Kỵ Triệu Ninh hai cha con cũng nghe ngây người, con rể tương lai nhà mình cũng độc mồm độc miệng, vốn bọn họ định hỏi La Yển những vấn đề kia lại không nghĩ tới mỗi câu nói của Doanh Vô Kỵ đều nhằm trúng chỗ yếu hại.

Sau một hồi nói, vấn đề này không thể cãi lại nữa.

Triệu Kỵ thở dài một hơi: “Lão La, ngươi cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?”

Doanh Vô Kỵ hừ một tiếng: “Nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của La tướng, e rằng lão ta cũng không rõ lắm chuyện này nên xử lý như thế nào. Ta nói một câu khách quan, người chết nên ở trong quan tài, có chút nhìn như người kỳ thật chỉ là kết quả của một loại thần thông, vậy nên quay về bộ dáng của nàng”.

Lời nói tuy rằng mang theo một tia uyển chuyển, nhưng ý tứ giết người không thể cãi lại.

Thành thật mà nói, lúc hắn nói những lời này, trong lòng hiện lên một tia không đành lòng, bởi vì sau khi lập ra Đan Thanh Độ Hồn, Hoa Uyển Thu sẽ không có khả năng là khôi lỗi của Vi Nga phái, mà chỉ đơn giản là công cụ khống chế uy hiếp La Yển.

Cho nên nói, thiện ý của nàng đối với Hoa Triều, tựa hồ cũng không phải giả.

Ý nghĩa của nàng ta đối với La Yển.

Giống như là một kẻ nghiện sex ngồi nhà một mình mơ mộng Aragaki Yui (diễn viên người Nhật) xuất hiện.

Bản thân cô ấy không có tội gì cả.

Nhưng loại nhân tố bất ổn định này, vẫn nên sớm tiêu hủy thì tốt hơn.

Triệu Kỵ gật gật đầu: “Như thế cũng tốt!”

La Yển có chút luống cuống: “Bệ hạ…..”

0.47805 sec| 2405.258 kb