Người dịch: PrimeK Tohabong
Theo tiếng kinh hô, cái rổ bị gạt rơi xuống đất, một hộp bánh ngọt cũng không tính là tinh xảo rơi xuống đất.
Doanh Vô Kỵ tức giận mắng: “Bảo ngươi cút đi ngươi nghe không hiểu đúng không? Ông mày nhìn bộ dáng giả mù hóa mưa của ngươi liền ghê tởm, thật coi mình là mẫu thân Hoa Triều?”
Trở về nói cho La Yển, lần này ông ta giúp ta không muốn cùng ông ta phát hỏa, nhưng ông ta muốn được nữ nhi tha thứ, thì tự mình lại đây mà giải quyết!Tùy tiện kéo một nữ nhân kêu Hoa Triều nhận mẹ, có ghê tởm hay không a?
Và còn ngươi nữa! Ngươi làm cái gì ta không cần biết, chỉ cần để ta nhìn thấy ngươi xuất hiện trong vòng 10 trượng quanh Hoa Triều, cho dù ngươi là nữ nhân của Thừa tướng ta cũng giết!”
Hoa Uyển Thu bị quát đến mức liên tục lui về phía sau, hốc mắt đã bắt đầu phiếm hồng, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Không phải Thừa tướng, thật sự chỉ là ta nghĩ…...”
“Ta mặc kệ ngươi nghĩ gì, cút đi cho ta!”
Doanh Vô Kỵ xoay người nói: “Bạch Chỉ! nhìn rõ nữ nhân này, lần sau nhìn thấy trực tiếp đánh gãy chân ném ra đường cái!”
Bạch Chỉ gật đầu: “Vâng!”
“Được rồi, được rồi, tiểu nữ tử cáo từ!”
Hoa Uyển Thu lau khóe mắt, nhặt lại bánh ngọt trong giỏ, ảm đạm trở lại xe ngựa.
“Đùa gì thế!”
Doanh Vô Kỵ thấy xe ngựa rời đi, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.
Hắn hiện tại đã chờ không kịp, phải nhanh chóng đi tìm Thái tử một chút, nhanh chóng giải quyết cho xong cái thứ ghê tởm này, bằng không sớm muộn sẽ dẫn đến tai họa.
Dù sao nữ nhân này quá yêu mị ngay cả Hoa Triều cũng có chút bị mê hoặc.
Loại người này, nên lặng lẽ biến mất.
Đi thôi!
Doanh Vô Kỵ xoa xoa đầu Bạch Chỉ: “Hôm nay em đừng đi đâu cả, ở bên cạnh Hoa Triều tỷ, ngàn vạn lần đừng khiến nữ nhân kia tiếp cận!”
“Công tử yên tâm, hiện tại em mạnh mà!”
Bạch Chỉ gật đầu.
Doanh Vô Kỵ: “......”
Tuy rằng tu vi đột nhiên tăng mạnh, nhưng cái tính cách này vẫn khiến người ta yêu thích.
Doanh Vô Kỵ vui vẻ xoa tóc nàng rối bù, tâm tình buồn bực lúc này mới giảm bớt rất nhiều.
Nhưng nghĩ lại, chờ nàng đột phá Thai Thuế Cảnh lấy lại được yêu thân, lông trên người có thể sẽ càng thêm mượt.
Thế là càng hưng phấn!
Ăn xong điểm tâm, Doanh Vô Kỵ chào hỏi người của Thư cục liền trực tiếp ra cửa.
Hắn chân trước mới vừa đi không bao lâu, chân sau liền có công tử mặt như ngọc tới cửa.
“Tại hạ Triệu Lăng, chính là bằng hữu của Công Tử Vô Kỵ, làm phiền thông báo một chút!”
“Công tử nhà ta vừa mới ra ngoài!”
“Đi đâu rồi?”
“Tôi cũng không biết…”
“……”
Triệu Ninh có chút buồn bực, vì hôm nay có thể đi ra ngoài tìm Doanh huynh chơi, đêm qua nàng bận rộn đến đêm khuya, bàn giao lại chính sự trong gần một năm qua giao cho Triệu Kỵ.
Kết quả kích động chạy tới, Doanh Vô Kỵ tự nhiên không có ở đây.
“Công tử có thể đi ra ngoài dạo một chút sẽ về, nếu không các hạ ở hậu viện nghỉ ngơi một lát, công tử từng nói các hạ là khách quý hiếm có, nhất định phải chiêu đãi cho tốt. Trong thư phòng có 《 Liêu Trai tân thiên 》, các hạ có thể giải buồn trước!”
“Như thế cũng tốt!”
Triệu Ninh lúc này mới vui vẻ ra mặt, dù sao chờ một chút cũng không sao, xem tình huống Doanh Vô Kỵ là thật coi mình là người một nhà.
Thành tâm tương giao, nên như thế.
Dưới sự dẫn dắt của tiểu nhị, nàng trực tiếp đi tới thư phòng, chính là tìm nửa ngày<
Nàng đành phải khoát tay áo: “Tìm không thấy cũng không sao, sẽ không làm phiền, ta ở chỗ này ngồi một chút là được rồi, ngươi bận rộn việc của ngươi!”
“Vậy ta xin cáo từ trước!”
“Ừm!”
Chờ tiểu nhị đi rồi, Triệu Ninh tò mò đánh giá bố cục thư phòng.
Đây có phải là nơi Vô Kỵ sáng tác không?
Vừa nghĩ tới 《 Liêu Trai Chí Dị 》 chính là viết ra trước mắt thư án, nàng cũng có chút cảm khái.
“Hả?”
Một ý niệm bỗng nhiên từ trong đầu nàng toát ra, « Liêu Trai Chí Dị » hiện tại đích xác bán rất chạy, cho dù tốc độ in ấn cực nhanh, cũng đang trong tình trạng cung không đủ cầu, nếu là tranh mua lấy ra bán, giá cả thường thường có thể nâng lên 20,30%.
Đối với sách đã đóng xong, Triệu Ninh cũng không có bao nhiêu hứng thú.
Nhưng nếu là bản thảo chưa thành hình, hình như còn có ý nghĩa kỷ niệm.
Nàng không muốn trộm.
Nhưng chuyện của người đọc sách, làm sao tính là trộm đây?
Huống chi hai bên cũng sắp trở thành người một nhà, hơn nữa Doanh huynh này hai ngày nay làm cho mình sứt đầu mẻ trán như vậy, chính mình cũng làm cho hắn sốt ruột một lần, chờ hắn sốt ruột đủ rồi lại trả lại.
Nghe nói những tác giả, gặp phải chuyện mất bản thảo thì còn khó chịu hơn cả bị giết!
Đánh cắp bản thảo, khiến Doanh Vô Kỵ sốt ruột.
Cho Thải My mượn, nàng nhất định sẽ vui vẻ.
Ý niệm này vừa nổi lên, liền nhanh chóng lan tràn trong lòng Triệu Ninh.
Trong triều có Triệu Kỵ lo liệu, áp lực trên người nàng giảm gấp bội, bình sinh lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ chơi xấu.
Bản thảo cũng không phải đặc biệt khó tìm, nàng rất nhanh liền từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp giấy.
Dày như vậy! Doanh huynh quả nhiên tài hoa hơn người!
……
Triệu Ninh suy nghĩ một chút, ước chừng có ba quyển, sơ lược lật một chút, mặt trên mấy trang đều là nội dung《 Liêu Trai Chí Dị 》, hẳn không sai rồi.
Nàng cười cười, liền nhanh chóng đem tập giấy này nhét vào túi gấm trữ vật của mình.
Sau đó liền tùy tiện lấy ra một quyển sách từ trên giá sách, nhu thuận ngồi ở trước bàn sách lật xem.
……
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo