Người dịch: PrimeK Tohabong

Doanh Vô Kỵ có chút hưng phấn, hai mắt tràn ngập tò mò: “Ta hiện tại chỉ muốn biết nàng là yêu quái gì, có đuôi hay không”.

Thập Tam gia nghẹn lời, trong ánh mặt lão ta tràn đầy vẻ khinh bỉ: “Ta làm sao biết? Cô ta thoát thai quá thành công, người bình thường căn bản nhìn không ra, bằng không cô ta ở chỗ này trắng trợn tu luyện lâu như vậy, đã sớm bị người bắt đi.”

Lão ta vỗ vỗ bả vai Doanh Vô Kỵ: “Mẫu tộc các ngươi đưa nàng cho ngươi, tự nhiên là hy vọng ngươi dùng để bồi bổ, cải thiện thể chất, cho nên nhất định không nên lãng phí. Mặt khác có một điểm phải nhắc nhở ngươi, loại yêu bị thuần hóa này, cho dù thoát thai thành công, thời điểm đột phá thai thoái cảnh cũng sẽ khôi phục yêu thân. Đến lúc đó, một khi yêu khí tản ra, nhất định sẽ bị người ta tru diệt.

Doanh Vô Kỵ trong lòng lộp bộp: “Vậy phải làm sao bây giờ, cũng không thể cả đời không đột phá thai thoái cảnh? Có thể áp yêu khí xuống không?”

Thập Tam gia gật đầu nói: “Tất khắc có thể! Người sở dĩ khác với yêu, chính là bởi vì giáo hóa, Chư Tử Bách gia chính là tuyệt học giáo hóa vạn dân, trên đời này duy nhất có thể trung hòa yêu khí, chỉ có Bách gia khí vận. Muốn không bị người nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, ít nhất phải có ba đạo khí vận, trấn trụ yêu thân, yêu khí, yêu linh, nếu là công thành, liền có thể có được tư chất tu thành yêu tiên”.

“Như thế này…”

Doanh Vô Kỵ như có điều suy nghĩ, chính hắn có công cụ hack, kỳ thật cũng không phải đặc biệt cần Bách gia khí vận, nhiều nhất cũng chỉ có tác dụng dệt hoa trên gấm.

Bất quá Bách gia thịnh hội lần này, nếu là chạy tới đụng đồ sứ đi, Bách gia khí vận quả thật cũng có thể tranh cướp.

Trong dự đoán của hắn, chính là giúp người bên cạnh tìm kiếm cơ hội đột phá,... xem ra vừa vặn!

Thập tam gia đứng dậy: “Nói là như vậy! Chỉ có thể nói Bách gia thịnh hội lần này có thái bình hay không, ta không phải đặc biệt khuyên ngươi đi mạo hiểm, dù sao ước nguyện ban đầu khi mẫu tộc ngươi đem nàng ta đưa tới đây, chỉ là vì cho ngươi bồi bổ mà thôi.”

Dứt lời, ông ta liền trực tiếp rời khỏi Thư cục.

Chẳng biết tại sao, Doanh Vô Kỵ nhìn bóng lưng của ông ta, giống như có chút cô đơn.

Á… Thập Tam gia này, cũng là người từng lụy tình!

Doanh Vô Kỵ nâng cằm trầm tư, ông ta luôn miệng nói chỉ là để cho mình bồi bổ thân thế, lại ngoài sáng trong tối nhắc nhở khí vận Bách gia, vì con đường tu luyện sau này của Bạch Chỉ chỉ rõ phương hướng.

Cho nên, Thập Tam gia vì sao hy vọng một yêu nhân sống tốt?

Chắc chắn phải có câu chuyện bên trong!

Bất quá chuyện tranh giành Bách gia khí vận, đích xác có chút lửa sém lông mày.

Đương nhiên, Doanh Vô Kỵ chỉ muốn Bạch Chỉ sống tốt.

Chứ không phải vì hắn muốn dùng nàng để bồi bổ

Tuyệt đối không!

Đúng lúc này.

Két két…...

Cửa mở.

Bạch Chỉ mơ mơ màng màng đi ra, tự nhiên vừa vặn xuất quan, nàng có chút tang thương nói: “Công tử!”

Doanh Vô Kỵ tiến lên, xoa xoa đầu của nàng, nhẹ nhàng an ủi nói: “Không sao! sớm muộn có một ngày sẽ đột phá!Ngoan để công tử nhìn em cái nào”

“Hả?”

Bạch Chỉ bỗng đỏ mặt, công tử có nhớ em như vậy không?”

Nàng cắn cắn môi: “Công tử muốn nhìn, thì nhìn thêm một lát đi!”

“Không nhìn nữa!”

“A? Tại sao?”

“Không có gì, đi ngủ trước đây!”

Doanh Vô Kỵ trực tiếp chạy về phòng mình, không thấy cái đuôi, thất vọng, tức giận, khóc thút thít…

Đợi đã!

Bạch Chỉ rốt cục là yêu quái gì, mà ngốc ngếch như vậy không phải là nữ Trư Bát giới chứ?

……

Sáng sớm hôm sau.

Doanh Vô Kỵ đang ngủ say, đã bị một đôi tay nhỏ bé lay tỉnh.

Âm thanh Bạch Chỉ thanh thúy: “Công tử! Công tử! Ngoài cửa có người cầu kiến!

Doanh Vô Kỵ không kiên nhẫn nói: “Ai vậy?”

“Nàng nói là Hoa Uyển Thu ở tướng phủ!”

Mẹ kiếp!

~~~~~

Doanh Vô Kỵ khí thế hung hăng chạy tới cửa hậu viện, trong lòng một ổ bụng lửa, âm thầm đem tổ tiên 18 đời “Triệu Lăng” ra chửi….

Ôi không!

Ân cần thăm hỏi bản thân “Triệu Lăng” trăm ngàn lần, dù sao không thể bất kính với trưởng bối.

Rõ ràng lần trước đã nói cho nàng biết, Hoa Uyển Thu dây dưa không rõ, bảo nàng ta nhanh chóng giải quyết người này, kết quả đến bây giờ Hoa Uyển Thu vẫn còn sống nhăn răng.

Tuy nói mình đưa ra yêu cầu, vẻn vẹn cách đây bảy ngày xử lý nữ nhân của Thừa tướng cũng hơi có chút khó khăn.

Ít nhất cũng phải có chút áp lực chứ!

Lúc Doanh Vô Kỵ đi tới cửa sau, nhìn thấy Hoa Triều đang ở trong viện nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút do dự, liền đi tới bên cạnh nàng ho nhẹ hai tiếng.

A!

Hoa Triều hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Ta cũng vừa mới tỉnh, ta sẽ không gặp nàng!”

“Ừm!”

Doanh Vô Kỵ gật gật đầu, đưa mắt nhìn Hoa Triều trở về phòng, mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Hắn hừ lạnh một tiếng, mở cửa viện.

Hoa Uyển Thu một thân váy trắng, trên mặt tràn đầy thần sắc lo lắng, nhìn thấy Doanh Vô Kỵ mở cửa, nhất thời lộ ra dáng vẻ vui sướng tươi cười: “Công tử, ngươi rốt cục mở cửa!”

Doanh Vô Kỵ chặn cửa, hờ hững nhìn lướt qua cái giỏ trên tay nàng: “Nếu lý do ngươi tới nơi này là thăm Hoa Triều, vậy bây giờ ngươi có thể rời đi rồi!”

“Vì, vì sao?”

Hoa Uyển Thu có chút khó hiểu: “Ta nghe nói Hoa Triều cô nương bị kinh hãi, kỳ thật tối hôm qua đã muốn đi thăm, nhưng Phi Ngư vệ ngăn cản không cho vào, cho nên mới chạy đến Thư cục thăm hỏi cả buổi sáng. Hoa Triều cô nương…thế nào rồi?”

Doanh Vô Kỵ hừ một tiếng: “Chỉ cần sau này ngươi không đến, nàng sẽ vẫn rất tốt!

“Không sao là tốt rồi!”

Hoa Uyển Thu thở phào nhẹ nhõm, đối với sự thù ghét của Doanh Vô Kỵ cũng không lấy làm buồn, mà là cười đem giỏ đưa tới: “Ta biết công tử từ trước đến nay không thích ta, cho nên ta cũng sẽ không cưỡng cầu. Bất quá đây là một chút tâm ý của ta đối với Hoa Triều cô nương, kính xin… A!”

0.52102 sec| 2416.016 kb