Người dịch: PrimeK Tohabong
Doanh Vô Kỵ cười cười, lần này trên người mình một chút vết nhơ cũng không có, hắn cũng đoán ra có người có thân phận âm thầm thao tác.
Hắn chắp tay nói cảm tạ với Vu Sương Tự, liền đi một phòng khác đỡ Tiểu Liễu dậy, cùng ba người Hoa Triều rời khỏi Phi Ngư Vệ.
Tuy rằng hơn nửa đêm, ở lại chỗ này dưỡng thương càng tốt.
Nhưng dù sao đây cũng không phải là nhà.
Ra khỏi cửa lớn Phi Ngư Vệ, Doanh Vô Kỵ còn tưởng rằng phải đi về nhà, lại không ngờ đã có xe ngựa chờ sẵn.
Ngô Đan nhìn thấy Doanh Vô Kỵ đi ra, hốc mắt đều muốn đỏ, mang theo ống sắt liền xông tới: “Ô Kê ca! Huynh mẹ nó sắp hù chết đệ rồi!
Nói xong, liền ôm Doanh Vô Kỵ một cái.
Doanh Vô Kỵ đau đến nhe răng nhếch miệng: “Toác hết miệng rồi!”
“Toác cái gì thế?”
“Con mẹ nó là miệng vết thương!”
“……”
Ngô Đan lúc này mới buông Doanh Vô Kỵ ra.
Doanh Vô Kỵ nhìn ống sắt trong tay hắn, có chút nghi hoặc: “Thứ này là cái gì?”
“Pháo hoa!”
Ngô Đan hừ một tiếng, lại bổ sung một câu: “Pháo hoa có thể nổ chết người, đệ nghĩ lão thất phu La Yển kia lại nhằm vào huynh nên đệ làm một cái để bắn vào ông ta. Tuy rằng ông ta là Thai Thuế Cảnh, nhưng thân thể đang ốm yếu, bảo đảm bị trúng sẽ thăng thiên tại chỗ.
Doanh Vô Kỵ theo bản năng nắm cổ tay Hoa Triều, nhếch miệng nói: “Đừng đi, La Yển lần này tóm lại là giúp đệ”.
Địch Vân cười ha hả nói: “Lại nói tới La tướng, tuy rằng tuổi già rơi vào lưới tình nhưng kỳ thật vẫn luôn coi như cần chính yêu dân tuân thủ nghiêm ngặt trung nghĩa. Ban ngày nếu không phải ta ngăn cản, Ngô Đan nói không chừng thật sẽ phạm sai lầm”.
“Ừm!”
Doanh Vô Kỵ gật gật đầu, chợt hướng bên cạnh xe ngựa Thập Tam gia cùng Công Tôn Lệ chắp tay: “Thập Tam gia, Công Tôn đại nhân, lần này đa tạ!”
Thập Tam gia không nói gì, chỉ gật đầu, thoạt nhìn tương đối lãnh đạm.
Công Tôn Lệ trên mặt mang theo nụ cười khách sáo: “Công tử là vương tộc Đại Càn, sao có thể phải chịu nhục nhã ở nơi đất khách quê người? Phải là bất kỳ người Càn quốc nào khác cũng sẽ nói thay hộ công tử”.
Tiểu lão đệ này mặc dù là người bên cạnh cẩu vật Doanh Vô Khuyết, nhưng làm người coi như chính trực.
Thập Tam gia vỗ vỗ bả vai Doanh Vô Kỵ: “Đừng thất thần, mau về nhà đi!”
“Ừm!”
Doanh Vô Kỵ gật gật đầu, liền được mấy người dìu lên xe ngựa.
Xe ngựa hí vang đi về phía trước, cũng không chạy tới Sứ quán Càn quốc, vẫn là trở về Thư cục Thượng Mặc.
Lúc xuống xe ngựa, Công Tôn Lệ nhịn không được nói: “Công tử là người nói chuyện cao nhất trong sứ quán, Thương Ấn cũng đã về tới tay vẫn nên ở lại sứ quán cho thỏa đáng!”
“Không cần, ở lại đây tự tại.”
“Cũng tốt!”
Công Tôn Lệ không cưỡng cầu, chỉ chắp tay nói: “Nếu công tử đã về nhà, vậy ta xin cáo lui trước!”
Thập Tam gia không đi cùng hắn: “Ngươi về trước đi, ta có chuyện muốn nói với công tử.
“Vâng!”
Đưa mắt nhìn Công Tôn Lệ rời đi, Doanh Vô Kỵ liếc nhìn Thập Tam gia một cái, không có nhiều lời liền trực tiếp trở về hậu viện.
Sau khi đuổi Địch Vân cùng Ngô Đan đi, lại sắp xếp Hoa Triều cùng Tiểu Liễu xong, hắn về tới trong sân.
Thập Tam gia đang ngồi trên ghế đá, nhíu mày không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Thập Tam gia, tìm ta có việc?”
Doanh Vô Kỵ cười ngồi xuống đối diện lão ta, bình thường Thập Tam gia căn bản sẽ không rời khỏi sứ quán, hôm nay ở lại chỗ này, tự nhiên là có chuyện muốn nói.
Thập Tam gia gật gật đầu, nhìn về một gian phòng trong đó: “Tiểu nha đầu kia sắp đột phá?”
Doanh Vô Kỵ cười nói: “Tinh khí thần ba tầng đều tầng 11, cũng đã viên mãn, nhưng muốn đột phá, vẫn cần cơ duyên, bao nhiêu thiên tài đều ngã ở bước này.”
Thành thật mà nói, tốc độ tăng tu vi của Bạch Chỉ làm cho người ta sợ hãi.
Chức nghiệp chính của nàng chính là làm thị nữ, ngoại trừ việc không ngủ cùng giường thì múc nước, nấu cơm… cái gì cũng làm, không biết lấy thời gian đâu để tu luyện.
Nhưng dù vậy, tu vi vẫn là vô thanh vô tức cả tinh khí thần đều đạt tầng 11, lúc này mới bế quan bao lâu thời gian, cả 3 liền đều viên mãn.
Đây là quái vật gì vậy?
Doanh Vô Kỵ cực kỳ coi trọng nàng, cho nên trong khoảng thời gian này mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều nghiêm cấm bất luận kẻ nào quấy rầy nàng.
Bất quá muốn đột phá tầng 12, vẫn phải xem cơ duyên.
Thập Tam gia cười cười: “Mẫu tộc ngươi cũng cam lòng!”
“Hả?”
Doanh Vô Kỵ nhíu mày, hắn biết Bạch Chỉ là mẫu tộc mình phái tới, nhưng không biết lai lịch của Bạch Chỉ.
Nghe ý tứ này, Thập Tam gia hình như biết.
Hắn nhất thời hứng thú: “Thập Tam gia, xin cho biết!”
Thập Tam gia nheo mắt: “Hôm nay ngươi không ở trong phòng, tình huống trong phòng, cũng không biết ngươi có biết hay không?”.
“Biết một ít, nghe Vu Sương Tự nói qua”.
“Vậy thì tốt rồi!”
Thập Tam gia như cười như không nói: “Vậy ngươi còn nhớ rõ, Cơ Túc dùng cái gì khống chế tinh thần Ngụy Đằng không?”
“Miêu nữ?”
Doanh Vô Kỵ giật mình một cái, loại yêu tinh nuôi dưỡng này chính là hắc sản nổi danh, hấp thu yêu khí tinh thuần thơm ngào ngạt, không chỉ rất có ích lợi đối với thân thể, còn có thể thức tỉnh pháp thuật bổn mạng của Yêu tộc ở Thai Thuế Cảnh.
Cái này…
Hắn kích động lên: “Ý của Tam gia nói, Bạch Chỉ cũng là Miêu nữ?”
Thập Tam gia lắc đầu: “Không giống như miêu nữ kia, nếu tiểu yêu bình thường có thiên phú tu luyện cường đại như thế, thế giới này chỉ sợ đã sớm rối loạn rồi. cụ thể là loại yêu gì ta cũng không rõ lắm.”
“Nói như vậy, Bạch Chỉ nhà ta rất trâu bò?”
“Cha mẹ của nàng ta, ít nhất là đại yêu, bằng không với công pháp lấy thân tu Nhân tộc, tu vi không có khả năng tăng nhanh như vậy. Ngay từ đầu khi cô ta ở tại sứ quán, ta chỉ là hoài nghi, dù sao tinh khí thần tầng 11 không tính là kinh diễm, nhưng hiện tại…”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo