Người dịch: PrimeK Tohabong
Doanh Vô Kỵ lại cười nói: “Giám sự đại nhân chớ giận, đây cũng chỉ là suy đoán của cá nhân ta, có lẽ cấu kết hung thủ thật sự là Tuân đại nhân cũng không chừng !”
Hừ!
Giám sự hừ một tiếng, thần sắc lúc này mới thoáng hòa hoãn.
Tuân Chí Doãn: “......”
Cái này còn không bằng nói có cao thủ giám thị! Lâm quý phi ở ngay trước mắt, Tuân Chí Doãn căn bản cũng không dám bán đứng Thiết Ngưu.
Doanh Vô Kỵ nhìn hắn quỳ trên mặt đất, bộ dáng run lẩy bẩy, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Tuân đại nhân không nói lời nào, đó chính là thừa nhận?”
“Không, không có! Ta, ta…...”
Tuân Chí Doãn luống cuống, nhưng ngay cả lá gan giải thích cũng không có.
Doanh Vô Kỵ nhìn Doanh Việt một cái, phát hiện ánh mắt của hắn cũng trở nên ngưng trọng, liền cười cười: “Phụ vương! việc này chỉ sợ không thoát được quan hệ với Tuân đại nhân, nhi thần cho rằng nên roi hình 20 cái, sau đó nghiêm hình vấn thẩm, con ngược lại muốn nhìn một chút, Tuân đại nhân rốt cục vì sao muốn đẩy con vào chỗ chết!”
“Công tử, công tử! Ta thật sự không có…...”
Tuân Chí Doãn luống cuống.
Doanh Việt trực tiếp phất tay: “Chuẩn!”
Doanh Vô Kỵ nhìn về phía Công Tôn Lệ: “Công Tôn huynh, ngươi là pháp gia tinh anh, roi này liền giao cho ngươi!”
Công Tôn Lệ than nhẹ một hơi, chỉ có thể gật đầu: “Vâng!”
Doanh Vô Kỵ cười nói: “Tuân Chí Doãn phạm chính là đại sự, 20 roi này vạn lần không thể lưu tình. Nhưng còn có quá nhiều chuyện phải thẩm vấn, nhất thiết không thể tổn thương tính mạng của hắn! Bệ hạ cùng nương nương đều đang nhìn, Công Tôn huynh nhất định phải cố gắng!”
Công Tôn Lệ có chút bất đắc dĩ: “Công tử yên tâm, ta là pháp gia học thuyết gia truyền, lượng hình chính là kiến thức cơ bản, tất nhiên không phụ công tử nhờ vả!”
Doanh Vô Kỵ: “......”
Giỏi lắm!
Cái này gọi là chuyên nghiệp!
Chỉ chốc lát sau, roi được đưa tới, Công Tôn Lệ tự mình cầm roi, mỗi một roi đi xuống, đều kèm theo một tràng tiếng kêu thảm thiết thê thảm đến cực điểm.
Tuân Chí Doãn bị đánh cho da tróc thịt bong, khóc cha gọi mẹ.
Sau khi đánh xong 20 roi, Công Tôn Lệ áp giải hắn xuống, phái trọng binh canh giữ nghiêm ngặt.
“Ngươi cứ việc tiến hành thẩm vấn, sau khi thẩm ra chân tướng, mặc kệ người phía sau là ai, Cô đều sẽ làm cho bọn họ trả giá tương xứng, nhất định không dễ dàng tha thứ!”
Lời này đã tương đối nghiêm trọng, nếu như phía sau là Tuân gia, dựa theo tội danh ít nhất cũng là lưu đày ba đời trực hệ.
Tuân Chí Doãn mặc dù là phụ hệ của Tuân gia, nhưng trực hệ ba đời cũng có nhân vật quan trọng không nhỏ, trừng phạt này không thể không nặng.
Doanh Vô Kỵ cười nói: “Đa tạ phụ vương! Đúng rồi phụ vương, nhi thần còn có một thỉnh cầu!”
“Nói đi!”
Doanh Việt không cần nghĩ ngợi, hiện tại Doanh Vô Kỵ chính là nhi tử hắn thuận mắt nhất, chỉ cần không tranh đoạt vị trí thái tử, mặc kệ đưa ra yêu cầu gì lão đều sẽ thỏa mãn.
Doanh Vô Kỵ nhìn thoáng qua một bên giám sự: “Con từ trong miệng hung thủ lấy được một ít manh mối, nói lần này sự kiện cổ sát cùng thế lực lớn nào đó của Lê quốc có quan hệ, con muốn tra một chút nhưng bên người không có nhân thủ, cho nên con hi vọng giám sự đại nhân có thể giúp con, nhiều nhất rời đi sứ quán hai ngày, không biết có được hay không!”
Nhưng!
Doanh Việt gật đầu: “Tộc thúc, chuyện này xin nhờ ông!”
Giám sự mặc dù có chút bất mãn, gật gật đầu: “Chỉ cần công tử không đem trách nhiệm thất sát đổ lên đầu lão thần, lão thần tự nhiên sẽ hết sức làm!”
Doanh Vô Kỵ cười nheo mắt, sau đó nói: “Lời con muốn nói đã nói xong rồi, phụ vương còn có điều gì khác muốn nói không?”
Doanh Việt trầm mặc trong chốc lát, thần sắc phức tạp nhìn hắn chằm chằm: “Ai… Là trẫm bạc đãi con, nhất định phải cố gắng bảo trọng!”
Doanh Vô Kỵ nheo mắt, không cự tuyệt: “Tạ phụ vương!”
Doanh Việt khoát tay áo: “Không có chuyện gì khác, giải tán đi!”
Dứt lời, vung tay lên, hư ảnh liền lặng yên tan rã, truyền tấn phù cũng bay xuống mặt đất.
Trên mặt Doanh Vô Kỵ tất cả đều là nụ cười, khoát tay áo với mọi người trong sứ quán: “Về sau các ngươi đều đi theo bản công tử lăn lộn, phải nhớ kỹ, đi theo bản công tử có thịt ăn, đừng mỗi ngày nghe những tên mù kia chỉ huy bậy bạ, hiểu chưa?”
“Hiểu!”
Âm thanh của mọi người cực kỳ vang dội.
Công Tôn Lệ xoa xoa huyệt thái dương, những tên mù kia…... chính là chỉ mình sao?
Doanh Vô Kỵ cũng không làm khó hắn, đều bảo mọi người đi làm việc của mình.
Lão giám sự hừ một tiếng, liền chuẩn bị trở về phòng mình.
Doanh Vô Kỵ lại cười nheo mắt đi theo: “Thập Tam gia, chờ ta một chút!
Dựa theo bối phận trong tộc, hắn đích xác nên gọi lão giám sự này là Thập Tam gia.
Thập Tam gia có chút không vui: “Thế nào? Công tử lại muốn gõ đầu lão phu?”
Doanh Vô Kỵ cười khoát tay: “Cái này sao có thể! Đợi lát nữa chúng ta không phải nên đi điều tra hung thủ sao? Tôi đã nghĩ trước tiên báo cáo công tác cho Tam gia, lúc bắt hung thủ chúng ta cũng có thể ăn ý một chút”.
Tính tình Thập Tam gia này vừa thối vừa cứng rắn, hơn nữa làm việc còn tương đối cứng nhắc, bằng không cũng không có khả năng được Doanh Việt tín nhiệm như vậy.
Nghe được câu này, Thập Tam gia mới xiụ mặt gật đầu: “Vậy đi theo ta!”
Nói xong liền trực tiếp đi về phía trước, đi thẳng đến mật thất dưới lòng đất.
Nơi này tuy là mật thất, nhưng theo học thuyết Âm Dương Ngũ Hành, lại là nơi trung tâm nhất của toàn bộ sứ quán, ở đây thích hợp nhất để giám thị toàn bộ sứ quán.
Thập Tam gia vẻ mặt lạnh nhạt: “Nói đi, ngươi muốn bắt hung thủ như thế nào?”
Doanh Vô Kỵ cười buông tay: “So với hung thủ Lê quốc bản địa, ta đối với hung thủ nội gián của Đại Càn chúng ta càng cảm thấy hứng thú hơn!”
“Có ý gì?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo