Người dịch: PrimeK Tohabong

Hắn cũng muốn hỏi một chút chuyện xưa của Thập Tam gia, nhưng thấy Thập Tam gia không có dáng vẻ muốn nói nên thôi.

Thập Tam gia đối mặt với cây liễu trầm mặc hồi lâu, giống như là mặc niệm, cả người phảng phất như biến thành cây khô.

Đợi đến khi rượu trên mặt đất đều chìm trong bùn đất, ông ta mới xoay người: “Đi thôi!”

Doanh Vô Kỵ hỏi: “Đi đâu?”

Thập Tam gia duỗi lưng một cái: “Đương nhiên là phá phách rồi!”

Vừa dứt lời, Doanh Vô Kỵ bỗng nhiên nghe được âm thanh tiếng đao kiếm run rẩy, chợt cũng cảm giác được cổ tay của mình phảng phất bị sắt thép bao lấy, tiếp theo chính là một cỗ đại lực không biết đem mình kéo tới nơi nào.

Một trận trời đất quay cuồng.

Đến khi mọi thứ trở lại bình thường, hắn đã đến một căn phòng.

Chính xác mà nói, là trên xà nhà của một gian phòng.

Doanh Vô Kỵ: “......”

Đây mẹ nó là pháp thuật gì?

Hắn nhịn không được nhìn xuống phía dưới, lại phát hiện Tuân Chí Doãn đang lo lắng dạo bước, mỗi một bước đều sẽ kéo ngoác miệng vết thương trên người, đau đến hắn nhe răng nhếch miệng, nhưng bước chân của hắn lại một khắc cũng không dừng lại, phảng phất chỉ có như vậy, mới có thể giảm bớt lo âu trong lòng.

“Cái này…...”

Là nơi giam giữ Tuân Chí Doãn?

Doanh Vô Kỵ kinh hãi, pháp thuật này cũng quá độc ác đi, trong nháy mắt dời đi?

Hắn nhìn về phía Thập Tam gia, rất muốn hỏi rõ ràng, rồi lại lo lắng đánh rắn động cỏ.

Yên tâm, ngươi nói hắn không nghe được!

“Cái này…...”

Doanh Vô Kỵ nhìn lá bùa trong tay ông ta, hẳn là có tác dụng ngăn cách âm thanh và ẩn thân, rốt cục nhịn không được hỏi: “Đây rốt cuộc là pháp thuật gì?”

Thập Tam gia lắc đầu: “Ta là một võ phu, làm sao biết pháp thuật gì?”

Vậy cái này…...

Chẳng qua là đao quá nhanh, đem không gian bổ ra mà thôi!

“……”

Doanh Vô Kỵ hết chỗ nói rồi, cái này so với pháp thuật còn thái quá hơn!

Kỳ thật chúng ta có thể không cần nằm vùng, biểu hiện của Tuân Chí Doãn đã nói rõ, sau lưng hắn có người nhưng hắn không dám nói, chỉ cần hắn chết, tự nhiên sẽ có người đưa hung thủ tới cho chúng ta.

Thập Tam gia lại hừ lạnh một tiếng: “Ta chỉ là muốn nhìn xem, có thể ở trước mắt ta phạm tội, rốt cục là thần thánh phương nào!”

Doanh Vô Kỵ đành phải gật đầu: “Được rồi!”

Dục vọng thắng bại của người già này, tuyệt vời.

Hắn cũng không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn cảnh tượng phía dưới.

Tuân Chí Doãn vẫn đang đi qua đi lại, miệng vết thương không ngừng bị rách miệng, nhưng loại đau đớn này hình như còn lâu mới bằng khủng hoảng nội tâm của hắn.

Rốt cục, cửa bị đẩy ra, Công Tôn Lệ trầm mặt đi vào.

Tuân Chí Doãn vội vàng nghênh đón: “Công Tôn thượng sứ!

Công Tôn thượng sứ?

Công Tôn Lệ vẻ mặt rét run: “Tuân đại nhân, tiếng thượng sứ này, ta gánh vác không nổi, ám sát công tử nhà mình, Tuân Chí Doãn ông cũng thật dám làm, trên đời này còn có chuyện gì ngươi không dám làm?”

Tuân Chí Doãn sắp khóc: “Thượng sứ, ta không có!”

Công Tôn Lệ hừ lạnh một tiếng: “Không có? Vậy ông nói xem danh sách hung thủ ở đâu ra?”

Tuân Chí Doãn vội vàng giải thích: “Ta cũng không biết! Có thể công tử nói không sai, nhất định là có một người tu vi rất mạnh lẻn vào, nghe lén được chúng ta nói chuyện”.

Công Tôn Lệ cười nhạo một tiếng: “Lời này của ngươi giải thích với giám sự đại nhân đi!”

Tuân Chí Doãn: “......”

Hắn trầm mặc, giải thích cho Thập Tam gia, vậy khác gì đánh vào mặt Thập Tam gia?

Cho dù là mạnh như Thiết Ngưu, ẩn nấp ở trong sứ quán cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ không chú ý một tý sẽ bị Thập Tam gia phát hiện.

Ngay cả ra vào sứ quán, cũng mượn xe ngựa của mình, hơn nữa ở trong xe ngựa bố trí trận pháp ẩn nấp giá trên trời.

Có thể giải thích sao?

Không có cách nào giải thích!

Hắn trước kia chỉ biết Thiết Ngưu bày ra dùng Hồ Khúc ám sát, không nghĩ tới chính mình dĩ nhiên cũng là đồng lõa!

Vậy phải làm sao bây giờ?

Không nói ra ngoài, chỉ sợ không gánh nổi tôi.

Nhưng nói ra, Thiết Ngưu có thể buông tha mình tạm thời không nói, chỉ sợ cả Tuân gia cũng sẽ bị Doanh Vô Khuyết nhất mạch vấn trách.

Mặc dù mình có thể sống sót, sau khi trở về Càn quốc cũng nhất định cả gia tộc sẽ bị đuổi đi, giáng chức làm bình dân cũng coi như nhẹ, nếu là bị tùy tiện tìm một lý do cho làm nô dịch, vậy thì thật sự sống không bằng chết.

Công Tôn Lệ thấy bộ dạng này của hắn, thần sắc càng lạnh lùng: “Có một chuyện ngươi có thể không biết, ngay tại sau khi ngươi bị áp giải tới đây, bệ hạ còn nói, nếu như chuyện này là ngươi bày ra hoặc là biết rõ tình hình không báo, theo Đại Càn Luật tam tộc đều bị liên lụy!”

“Cái gì!”

Sắc mặt Tuân Chí Doãn nhất thời trắng bệch.

Hắn thật sự luống cuống, hai chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất. Đầu phát mộng, hai mắt trống rỗng, máu tươi trên mông thấm cả trên mặt đất đều không hề phát hiện.

Công Tôn Lệ lạnh lùng nhìn hắn, âm thanh không có một tia đồng tình: “Công tử Vô Kỵ còn hai ngày nữa trở về, hai ngày này ngươi suy nghĩ thật kỹ đi!”

Nói xong, hắn liền rời khỏi phòng, hướng người bên ngoài phân phó nói: “Toàn bộ đề phòng, ngoại trừ bản quan đưa cơm bên ngoài cho hắn, một con ruồi cũng không được lọt vào!”

“Vâng!”

Trong phòng.

Sắc mặt Tuân Chí Doãn thảm bại như cha mẹ chết.

Trên xà nhà.

Doanh Vô Kỵ không khỏi chép chép miệng, tiểu lão đệ này thật đúng là có chút thảm, xem ra hẳn là bị kẻ đứng phía sau trướng lợi dụng.

Bất quá đây cũng là chết chưa hết tội, loại tiểu nhân không chủ kiến này, tất cả đều chết cho ông!

Chỉ là phải đợi tới khi nào?

Hắn quay đầu, muốn cùng Thập Tam gia nói chuyện phiếm, nhưng Thập Tam gia đã khoanh chân nhắm mắt tiến vào trạng thái nhập định, liền đành phải ngồi dậy theo.

Vì thế, liền mấy canh giờ đều không có động tĩnh.

1.11134 sec| 2416.102 kb