Người dịch: PrimeK Tohabong
Thập Tam gia nhíu mày, nếp nhăn dày đặc trên mặt trở nên càng sâu.
Doanh Vô Kỵ cũng không trực tiếp giải thích, mà là cười hỏi: “Thập Tam gia, có thể hỏi Tam gia một chút hay không, bình thường Tam gia báo cáo với phụ vương ta là vào lúc nào ?”
Thập Tam gia giống như ý thức được cái gì: “Mỗi ngày sau triều hội, bệ hạ sẽ ở một mình một canh giờ, bình thường báo cáo đều vào lúc này”.
Doanh Vô Kỵ hơi vui vẻ: “Vậy không phải là sắp đến giờ sao?”
Tam gia có chút suy nghĩ, nhìn hắn một cái gật đầu: “Đúng là sắp đến giờ! Ta muốn đả tọa, bên kia có ghế dựa và điểm tâm, tiểu tử ngươi nếu mệt mỏi, qua bên kia chờ một lát!”
“Ai! Cảm ơn Thập Tam gia!”
Doanh Vô Kỵ nhe răng cười cười với ông ta, liền qua nằm nghỉ ngơi.
Hắn trước kia chưa từng tiếp xúc với Thập Tam gia, chỉ cảm thấy người này chỉ là một người cứng nhắc, vô tình, không thú vị.
Nhưng bây giờ xem ra, hình như không phải như thế.
Suốt một canh giờ rưỡi, hai người không ai nói với ai một câu.
Bỗng nhiên sau một khắc như vậy, Thập Tam gia đột nhiên mở mắt, tát vào đầu Doanh Vô Kỵ một cái: “Thời gian chênh lệch không nhiều lắm, sắp đến giờ rồi!”
Xoẹt…...
Doanh Vô Kỵ bị đập đến đau đầu, nhưng nhìn khuôn mặt tròn tròn của Thập Tam gia, cũng không dám nói gì, chỉ cười nói: “Vậy xin Thập Tam gia lại lãng phí một tấm bùa truyền tin!”
Uh!
Thập Tam gia không kiên nhẫn lên tiếng, vừa lấy truyền tấn phù, vừa nói: “Ta vừa rồi lại quét mắt một vòng, không phát hiện có người!”
Doanh Vô Kỵ cười nói: “Hiện tại sự tình đang bị chú ý, cho dù kẻ xấu này mạnh hơn nữa, lại làm sao dám tác oai tác quái dưới mắt Tam gia?”
A…...
Thập Tam gia cười khinh thường, đối với chuyện giấu kẻ xấu trong sứ quán, ông ta đến bây giờ đều khinh thường, dù sao lấy tu vi cảnh giới Binh nhân của mình, trừ phi nắm giữ pháp thuật ẩn nấp rất mạnh, bằng không cho dù là cao thủ cùng đẳng cấp, cũng không thể qua mắt được mình.
Nhưng ông ta cảm giác Doanh Vô Kỵ nói hình như cũng không phải tin đồn vô căn cứ.
Ông ta vừa truyền pháp lực đến phù Trung quán vừa hỏi: “Cho nên công tử cố ý đưa ra ngoài tra cứu hai ngày, chính là vì khiến kẻ xấu buông lỏng cảnh giác, sau đó giết Tuân Chí Doãn?”
Doanh Vô Kỵ hơi có chút kinh ngạc, lại thuận miệng khen: “Chút thủ đoạn nhỏ này của ta, quả nhiên không giấu được Thập Tam gia!”
Thập Tam gia lắc đầu, truyền tấn phù hoàn toàn được kích hoạt.
Hình tượng Doanh Việt lần nữa xuất hiện ở trong hư ảnh, giờ phút này lão ta ở ngự thư phòng, bên người không có bóng dáng Lâm quý phi.
Chỉ trong một thời gian ngắn, hai cha con đã gặp nhau hai lần.
“Nói đi! Còn có chuyện gì?”
Doanh Việt cũng không kinh ngạc, cảnh tượng vừa rồi lão nhớ rất rõ ràng, Tuân Chí Doãn rõ ràng là nghĩ tới một người, cũng không dám nói. Doanh Vô Kỵ lại buông tha cơ hội ép hỏi mà ngược lại chỉ ép tái thẩm, đã đủ để nói rõ vấn đề.
Doanh Vô Kỵ cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Con cho rằng phía sau Tuân Chí Doãn có người, hơn nữa người này ở Càn quốc chúng ta thế lực không nhỏ, cụ thể hoài nghi đối tượng là ai con không nói, trong lòng phụ vương hẳn là biết rõ.”
Doanh Việt không phản bác, chỉ trầm giọng nói: “Con định làm thế nào?”
Doanh Vô Kỵ cười nói: “Xế chiều hôm nay, ngoài mặt con cùng Thập Tam gia sẽ ra ngoài tra cứu, nếu có người chột dạ, nhất định sẽ thừa dịp này giết Tuân Chí Doãn!”
Mặc kệ danh sách trong tay hung thủ có phải do Tuân Chí Doãn cung cấp hay không, hắn cũng sẽ không thả Tuân Chí Doãn còn sống rời đi.
Nhưng biểu hiện hôm nay của Tuân Chí Doãn, vừa vặn xác minh một phỏng đoán nào đó trong lòng hắn, cho nên mới nói ra trước mặt mọi người.
Vẻ mặt Doanh Việt có chút ngưng trọng, hắn càng cảm giác đứa con trai này trí kế siêu quần, hoàn toàn không thua chính mình lúc trước.
Nhưng việc này liên lụy rất lớn, rất có thể tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt.
Tuân Chí Doãn biết có người giám thị, hơn nữa biết người này là ai, nhưng cũng không dám nói trước mặt mọi người, cho nên người này là ai?
Doanh Việt nhìn Doanh Vô Kỵ: “Con hôm nay một chiêu này tuy rằng xảo diệu, nhưng cũng không phải là áo trời thì không kẽ hở, con làm sao xác định người nọ nhất định sẽ giết Tuân Chí Doãn?”
Doanh Vô Kỵ cười đáp: “Rất đơn giản, bởi vì phụ vương nói câu nói kia, để Tuân Chí Doãn thua không ngóc đầu lên nổi, hắn chỉ muốn nịnh bợ người chứ không muốn hủy hoại cả gia tộc của mình! Chuyện này lộ ra thì kẻ ám thị kia mà lộ ra chuyện này sẽ rất phiền phức”
Doanh Việt hỏi ngược lại: “Con hẳn là hy vọng chuyện này bị vạch trần mới đúng, như vậy thế lực kẻ xấu đứng phía sau bị lộ ra, đối với con là chuyện tốt! Con cho người nọ cơ hội giết Tuân Chí Doãn, Tuân Chí Doãn vừa chết, chuyện này liền không có đối chứng”.
Doanh Vô Kỵ tự giễu cười: “Cho dù con thật sự muốn bới ra, phụ vương chẳng lẽ sẽ không đè xuống sao? Doanh gia chúng ta cũng không phải người ngu ngốc, phụ vương trước mặt mọi người chủ động nói ra những lời trách hỏi, con đã rất hài lòng. Cũng không thể dựa theo Đại Càn Luật phế bỏ tu vi, giáng chức làm thứ dân một đứa con ruột thức tỉnh huyết mạch viễn cổ, đúng không?”
Nghe nói như thế, Doanh Việt trầm mặc hồi lâu.
Đây đích thật là lợi ích lớn nhất Doanh Vô Kỵ có thể tranh thủ được.
Trước kia hắn cảm giác mình sinh một đứa con trai phế vật, cảm giác trên mặt không ánh sáng, nhưng hiện tại nhìn Doanh Vô Kỵ, lại càng nhìn càng thích.
Càng thích, trong lòng lại càng khổ sở.
Cho nên nói, đứa con trai này của mình trước kia giấu diếm chỉ là vì muốn bình an trở về Càn quốc sao?
Hiện tại không cần giấu diếm, lại e là phải vĩnh viễn ở nơi đất khách quê người.
Đã sinh Vô Kỵ, há sao lại sinh Vô Khuyết!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo