Người dịch: PrimeK Tohabong

Cho nên hắn vẫn ý đồ bạo kích Địch Vân, bất quá vị lão ca này tính tình rất tốt, ngoại trừ lần đó tiếp xúc với kỹ thuật in ấn, tòi ra một kiếm pháp phi công, còn cảm xúc không vượt qua 80.

Ở trước mặt mảnh gốm sứ cao cấp này, cho dù là vua gốm sứ Đại Lê cũng chịu thua.

Doanh Vô Kỵ quay đầu nhìn về phía một người khác: “Đại sư huynh, ngưỡng mộ đã lâu!”

Hắn từ trên xuống dưới đánh giá đại sư huynh này một cái, người này dáng người khôi ngô, trên mặt để râu quai nón, cách ăn mặc thoạt nhìn cũng có chút già dặn hào sảng.

Quá khách khí rồi!

Vị đại sư huynh cười ha ha, trực tiếp rót cho Doanh Vô Kỵ một chén rượu: “Doanh Vô Kỵ đúng không, không ít lần sư muội ta viết thư nhắc tới ngươi, hôm nay mới được gặp, ngươi nói chuyện rất thú vị”.

Doanh Vô Kỵ nhếch miệng: “Huynh nói chuyện cũng rất thú vị, đại sư huynh là người Tề phải không?

Đại sư huynh sửng sốt một chút: “Ha? Sao ngươi biết?

Nhìn ra rồi, quá rõ ràng.

Rõ ràng như vậy sao?

Uh quá rõ ràng!

Doanh Vô Kỵ chép chép miệng, có thể dùng câu đảo ngược thuần thục như vậy, cũng chỉ có người dân Tề Lỗ.

Hắn nhìn Địch Vân: “Đại sư huynh, Địch lão ca hai người quen biết nhau hả?

Địch Vân cười ha hả: “Lúc còn thiếu niên ta vào học ở Học cung Tắc Hạ gặp hắn, hắn học trước ta một khóa…”

Nghe Địch Vân tự thuật, Doanh Vô Kỵ đại khái biết giao tình của hai người.

Đại sư huynh tên là Khương Thái Uyên, đại tông Tề quốc, bởi vì tính cách bướng bỉnh không được gia tộc yêu thích, vì thế bị đưa đến Học cung Tắc Hạ, nhưng vẫn là học tử kém nhất, không học được Nho cũng xem thường Mặc, đối với Pháp thì còn dốt đặc cán mai, cuối cùng bị phu tử học cung đuổi ra ngoài, kết quả liền lén lút tu đạo. Ở học cung mấy năm cũng chả có mấy người bạn, chỉ có Địch Vân là bạn nhậu.

Khương Thái Uyên nghe được những chuyện cũ này, cũng là tương đối hoài niệm, trực tiếp giơ chén lên: “Ta đến Giáng Thành mới biết được các ngươi cũng quen biết nhau, như vậy hữu duyên, vậy hôm nay chúng ta không say không về!”

“Được!”

Doanh Vô Kỵ cùng Địch Vân cũng đều giơ chén rượu lên.

Chuyện hung thủ không vội, chờ uống thoải mái cái gì cũng nói.

Chỉ là…...

Khương Thái Uyên trừng mắt nhìn chén rượu Địch Vân: “Sao còn nhiều long đen thế?”

Địch Vân khó xử: “Ta thật không thể uống nhiều, nếu không trở về khẳng định sẽ bị dạy dỗ!”

Khương Thái Uyên không nhịn được: “Công hội chết tiệt các ngươi, ngươi đã thai thoái cảnh rồi, thế nào mà còn sống nghèo rớt mùng tơi như thế!Khó trách quý tộc không gia nhập Công hội Mặc giả các ngươi, quá khổ như vậy, ai dám vào!”

“Nếu là quý tộc người người tiết dụng, vậy thiên hạ liền sẽ không có dân đói, nuôi ngược cho quốc gia sẽ chỉ làm quốc gia càng thêm cường đại, đối quý tộc mà nói đó là chuyện tốt, chỉ tiếc những người này tầm nhìn hạn hẹp…”

Tiếp theo chính là “Vì dân cử chính”, “Chẳng phân biệt quý tiện”, “Duy tài thị cử” toàn những lý luận khiến ai nghe cũng thấy ù ù cạc cạc, rất nhanh không khí vui vẻ tràn ngập phòng bao.

Địch Vân có chút buồn bực: “Doanh lão đệ, ngươi cảm thấy ta nói không đúng?

Doanh Vô Kỵ cười cười: “Đúng, cũng không đúng!”

Địch Vân tò mò hỏi: “Vì sao?”

Doanh Vô Kỵ buông tay: “Quý tộc sở dĩ sảng khoái, cũng là bởi vì cái loại cảm giác đứng trên người khác, hiện tại huynh không cho bọn họ ăn trên ngồi chốc thì quốc gia cường đại hơn nữa có gì liên quan đến bọn họ?”

Khương Thái Uyên vỗ đùi: “Doanh lão đệ, thông suốt!”

Hai người cụng chén, uống một hơi cạn sạch.

Địch Vân nhìn hai người một cái, yên lặng rót một chén trà lạnh.

Đừng buồn bực!

Khương Thái Uyên bá vai Địch Vân: “Mặc gia các ngươi cũng từng một thời cực thịnh về học vấn, kết quả những quốc gia kia sau khi dựa vào Mặc học cường đại thì những gia tộc quý tộc kia ai mà không muốn đá văng các ngươi đi. Nhìn bộ dạng bấp bênh của ngươi đi, nếu như ngươi không thay đổi căn bản, Mặc gia muốn lập phái thì còn phải chờ đến khi nào!”

Địch Vân quay đầu sang một bên, không nói gì.

Bởi vì hắn gia nhập Công hội Mặc giả nhiều năm, sao có thể không thấy rõ bản chất của loại chuyện này?

Thế gian này đích xác bất công.

Nhưng đại đa số kêu la ông trời bất công, cũng không phải chờ mong có thể có một thế giới công bằng.

Mà là đang thống hận, vì sao người khác đầu thai đến nhà quý tộc danh giá mà không phải là mình.

Doanh Vô Kỵ cũng có chút tò mò: “Khương lão ca, Mặc gia cùng Mặc phái rốt cục có gì khác nhau?

Hắn kỳ thật cũng biết, các học phái đều muốn lập phái, bất quá đối với chi tiết bên trong lại biết rất ít, nhìn bộ dáng Khương Thái Uyên hẳn là hiểu rõ một ít.

“Rất đơn giản!”

Khương Thái Uyên cười cười: “Trong chư tử Bách gia, Nho, Mặc, Đạo vân vân, đều là một loại học thuyết tư tưởng, chính là một loại phương pháp mà các nhà học tử nhận thức thế gian vạn. Mà ‘Giáo’ lại là một loại thủ đoạn giáo hóa vạn dân, nó… là một tập thể những người có cùng chung tín ngưỡng.

Cho nên đạo gia chúng ta có môn phái, Nho gia có học cung, Mặc gia có Công hội Mặc giả, đều là con đường để lập phái phải đi qua. Sau khi lập phái, có thể hội tụ tín ngưỡng của giáo đồ, tránh võ đạo, hình thành hệ thống tu luyện độc đáo, thành tựu huy hoàng muôn đời”.

Đại khái đã hiểu!

Doanh Vô Kỵ khẽ gật đầu, nhưng vẫn nghi hoặc: “Nhưng mặc dù có môn phái, học cung và công hội, ba nhà này vẫn không lập giáo, vì sao thế?”

Khương Thái Uyên xoa xoa cằm đầy râu ria của mình, chỉ vào Địch Vân nói: “Ta ít đọc sách, ngươi hỏi hắn!”

Thấy Doanh Vô Kỵ ánh mắt chuyển tới, Địch Vân buồn bực xoa xoa đầu, bất quá vẫn là giải thích nói: “Bởi vì hôm nay ba nhà, còn xa mới đạt tới trình độ giáo hóa vạn dân.”

0.47752 sec| 2406.68 kb