Người dịch: PrimeK Tohabong

Nho vì quý tộc, Khổng Mạnh nhị thánh giảng nhân giảng nghĩa, cũng nói rằng, Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh” (dân là quý nhất và quan trọng nhất rồi mới đến đất nước thứ hai, còn vua thì không được coi trọng và bình thường) nhưng xét đến cùng vẫn là thủ đoạn quý tộc thống trị bình dân, mà giới bình dân thậm chí không có cơ hội học tập nho học.

Mặc vì bình dân, mặc dù Mặc giả ta đều hy vọng Mặc là của thiên hạ, Công hội Mặc giả mặc dù nhất thời thịnh cực, nhưng xu thế suy tàn vẫn không thể nào nghịch chuyển. Quốc gia mà có Mặc thịnh, quân chủ phòng bị, quý tộc bài xích, thậm chí bình dân dựa vào công hội để xoay chuyển tình thế cũng không ít người ruồng bỏ công hội.

Đạo là thiên địa chi đạo, người tu dưỡng tinh thâm không ít, nhưng chú trọng cảm ngộ cá nhân cùng siêu thoát, làm sao có khả năng giáo hóa vạn dân?

Về phần pháp gia, càng là pháp gia của quân chủ, cai trị hà khắc nghiêm ngặt, trói buộc bách tính, kém giáo hóa 10 vạn tám ngàn dặm.

Tung Hoành, Âm Dương hai nhà tuy rằng đại năng liên tục xuất hiện, nhưng việc lập giáo vẫn là quên đi.

Thì ra là thế!

Doanh Vô Kỵ gật gật đầu, bình thường chỉ thấy Địch Vân lúc uống rượu khoác lác, không nghĩ tới đối với mấy nhà này lại có kiến giải sâu sắc như thế.

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, nội tình không thâm hậu một chút, làm sao có thể lĩnh ngộ lĩnh vực phi công biến thái như vậy?

Khương Thái Uyên bĩu môi: “Bách gia thịnh hội ba năm một lần, các nhà lấy thừa bù thiếu chính là vì hoàn thiện cách giáo hóa của mình, bất quá công việc lập giáo này, đừng trông cậy vào hai nhà pháp binh, người ta cũng không muốn giày vò. Hai nhà Nho Mặc mặc dù đi trên hai con đường khác nhau, Nho gia người ta đã hạ quyết tâm ôm đùi thiên tử chư hầu, Mặc gia vẫn muốn làm một mình dựa vào hình thức công hội, thuần túy là tự làm khó mình.

Địch Vân nghe được phiền não: “Huynh có thể đừng nói nữa hay không!”

Doanh Vô Kỵ cũng là tò mò: “Vậy đạo gia của huynh thì sao?”

Khương Thái Uyên cười hề hề: “Chờ đi, trong vòng 50 năm, đạo gia tất nhiên lập giáo!”

Địch Vân: “!

“!”

Doanh Vô Kỵ: “......”

Địch Vân vừa nghe lời này, trong nháy mắt đã không còn thẫn thờ nữa, kéo cổ áo Khương Thái Uyên hỏi đông hỏi tây, nhưng Khương Thái Uyên không có ý hé răng.

Khương Thái Uyên lại là đem đề tài dời đi: “Doanh lão đệ, ta nghe sư muội ta nói, ngươi cũng muốn tham gia Bách gia thịnh hội!”

“Oài đúng, học tập!”

Doanh Vô Kỵ thờ ơ đáp một tiếng, trong lòng cũng đã tính toán làm sao đụng đồ sứ.

Khương Thái Uyên lại chép miệng: “E là hơi khó để ngươi lấy được danh ngạch”.

“Hả?”

Doanh Vô Kỵ nhíu mày: “Khương lão ca, huynh hơi coi thường đệ rồi đó nha”.

Khương Thái Uyên cười khoát tay: “Không phải xem thường ngươi, ta nghe sư muội nói, ngươi làm thơ không tệ, nếu là đặt ở năm trước, nói không chừng thật đúng là có chút cơ hội, nhưng lần này không ít đệ tử Đạo gia tới…”

“Khương lão ca cảm thấy tài văn chương của đệ không sánh bằng bọn họ?”

“Vậy cũng không phải, tài văn chương của bọn họ không thể so với ngươi…...”

“Vậy…...”

Khương Thái Uyên cười cười, âm thanh lại trở nên nghiêm túc: “Doanh lão đệ, ngươi có biết tác phẩm tải ý thừa đạo là gì không?

Doanh Vô Kỵ gật gật đầu: “Mong huynh giải thích!”

Tác phẩm để đời cũng không biết có bao nhiêu, nhưng trong mắt mỗi người một khác, cái nào hơn cái nào rất khó đánh giá.

Nhưng từ phương diện Bách gia lại có một tiêu chuẩn, đó chính là tải ý và thừa đạo, phàm là những tác phẩm thừa đạo, đều khiến lòng người kinh động.

Khổng Thánh biên tứ thư lục kinh, một tay đặt nền móng cho địa vị Nho gia, trở thành đệ nhất thánh nhân từ xưa đến nay.

Lão tử một thiên Đạo Đức Kinh, đạo gia từ đó huy hoàng.

Tôn Vũ có Binh Pháp Tôn Tử, được binh gia thiên hạ tôn làm mẫu mực.

Tác phẩm tải ý tuy rằng không khoa trương như vậy, nhưng cũng chứa đựng triết lý thâm thúy, từng có Tả Khâu Minh chú giải và bổ sung “Kinh Xuân Thu” của Khổng Thánh, chỉ ra “Tam Bất Hủ” còn gọi là tam lập: lập đức lập công lập ngôn, tác phẩm tải ý chính là tầng thứ tương đối cao.

Phàm là làm ra tác phẩm tải ý, cho dù không đạt tới trình độ lập đức lập công lập ngôn, Bách gia học tử đều sẽ lấy lễ đối đãi.

Doanh Vô Kỵ đại khái hiểu được ý tứ của Khương Thái Uyên, nếu trên văn hội xuất hiện tác phẩm tải ý, những tác phẩm khác cho dù tốt, chỉ sợ cũng rất khó đấu lại được.

Khương Thái Uyên nâng ly rượu lên uống một ngụm: “Bách gia thịnh hội lần này đạo gia chúng ta không tham dự, nhưng bọn họ vẫn coi trọng khí vận, có thể xuất ra tác phẩm tải ý hay không ta không thể nói chính xác. Doanh lão đệ tuy rằng văn chương nổi bật, nhưng dù sao cũng không phải là học danh sư Bách gia…...”

“Đúng là một vấn đề!”

Doanh Vô Kỵ bĩu môi, đối với thợ chép như hắn mà nói, chép mấy tác phẩm tải ý rất khó sao? Bất quá vỗ ngực nói mình nhất định có thể làm ra tác phẩm tải ý, e là có chút không khiêm tốn.

Liền cười cười: “Cái này không nhọc Khương lão ca hao tâm tổn trí, đệ đoạn thời gian trước kiếm lời không ít tiền, coi như mua cũng có thể mua được!”

Nghe nói như thế, Địch Vân bỗng nhiên khóe miệng giật giật: “Ta khuyên đệ tốt nhất không nên!”

Doanh Vô Kỵ không khỏi tò mò nói: “Địch lão ca làm sao vậy?”

Địch Vân uống một ngụm trà, vẻ mặt đau khổ, tựa hồ không có ý trả lời?

0.53684 sec| 2406.797 kb