Người dịch: PrimeK Tohabong
Khương Thái Uyên lại cười hì hì nói: “Bởi vì làm ra văn chương tải ý, sẽ nội sinh ra khí vận Bách gia, người tu vi tinh thâm vừa nhìn liền biết. Địch lão ca của ngươi lúc còn trẻ còn không phải là học tử tinh anh, vì tham gia Bách gia thịnh hội liền lừa dối lấy một chương từ chỗ trưởng bối.
Ngay lúc đó phu tử tuy rằng nhìn ra, nhưng cũng không làm khó dễ hắn, kết quả hắn học nghệ không tinh, biểu hiện ở thịnh hội rất là ấm ớ, ngay cả phu tử khác hỏi hắn về chương tải ý đó, hắn đều trả lời râu ông nọ cắm cằm bà kia, sau đó Địch lão ca ngươi đã bị cấm cả đời tham dự thịnh hội.
Bắt đầu từ ngày đó, tiêu chuẩn văn chương tải ý liền đề cao, phàm là làm ra văn chương tải ý nhưng không có khí vận nội sinh, hết thảy bị coi là nỗi sỉ nhục của Bách gia.
Doanh Vô Kỵ: “......”
Chẳng lẽ nói Văn Sao Công (một tác giả của rất nhiều truyện tiên hiệp nổi tiếng trên mạng của Trung Quốc) cũng không dùng được?
Hắn có chút đau mề, xoay người nhìn Địch Vân: “Địch lão ca, huynh có phải còn có một cái tên khác hay không?”
“Cái gì?”
“Thiên Lâm!” ( Địch Thiên Lâm: diễn viên của Trung Quốc dính vào vụ bê bối ăn cắp luận văn tiến sỹ)
“A!”
Địch Vân kinh ngạc: “Ngươi làm sao biết tên này của ta? Rất nhiều năm ta không dùng đến cái tên này rồi!”
Doanh Vô Kỵ: “......”
“what the fuck, đúng thế mới sợ.
Vốn hắn nghe nói những tác phẩm Tải ý thừa đạo có thể sinh ra khí vận nội sinh vẫn rất cao hứng, dù sao mình có rất nhiều cái có thể sao chép, cái này không phải tương đương với chơi gái không trả tiền sao?
Nhưng…... Đây tính là cái gì?
Kế hoạch tuyệt diệt chủng tộc nhằm vào Văn Sao Công bắt đầu rồi sao?
Lại nói giới hạn sao chép và không sao chép rốt cục là cái gì, ta muốn sao chép văn chương không tồn tại ở thế giới này, chẳng lẽ cũng tính là sao chép sao?
Doanh Vô Kỵ có chút đau mề.
Địch Vân cũng rất đau mề, vẻ mặt buồn bực đứng dậy: “Các ngươi trò chuyện, ta đi trước!”
Hắn hướng Khương Thái Uyên giơ ngón giữa, liền trực tiếp đi, mặc cho Khương Thái Uyên giữ lại thế nào cũng không nghe.
Khương Thái Uyên cười hề hề ngồi xuống: “Cuối cùng hắn đi rồi!”
“Hả?”
Doanh Vô Kỵ nhướng mày, cảm giác con hàng này hình như là cố ý đem Địch Vân ép phải bỏ về, chẳng lẽ muốn bắt đầu nói chính sự?
Khương Thái Uyên cũng không nói sang chuyện khác, ngược lại vỗ vỗ bả vai Doanh Vô Kỵ: “Ngươi chuẩn bị cho tốt, tóm lại nếu không tiến vào được Bách gia thịnh hội lần này, chỉ sợ ngươi sẽ hối hận cả đời”.
“Lần này? Bách gia thịnh hội lần này có gì đặc biệt sao?”
“He he! Thật đúng là có chút đặc thù”.
“Xin huynh nói chi tiết!”
Doanh Vô Kỵ cũng hứng thú, thân thể hơi nghiêng về phía trước.
Khương Thái Uyên thần bí hề hề nói: “Ngươi có biết lần này Nho Mặc Pháp Binh bốn nhà phái tới đại năng Cảnh giới Ngộ Thần là ai không?”
Doanh Vô Kỵ vẫn luôn chú ý chuyện này, lập tức hồi đáp: “Nho gia là: phu tử của thư viện Bạch Mã Lê quốc, Mặc gia là phu tử phân hội Công hội Mặc giả ở Lê quốc, Pháp gia là hậu nhân của phu tử Quản Trọng của Tề quốc, Binh gia…... Binh gia đệ quả thật đúng là không biết.
“Hề hề, ta cũng mới biết được mấy ngày trước”.
“Ai vậy!”
“Tên người này, chư hầu thiên hạ nghe xong e là phải rùng mình”.
“Rốt cuộc là ai?”
Doanh Vô Kỵ cũng nắm chặt tay, người này nói chuyện cũng biết đưa đẩy gớm.
Khương Thái Uyên hít sâu một hơi, phun ra một cái tên: “Nam Cung Lăng!”
“Là hắn!”
Doanh Vô Kỵ trong lòng cũng giật thót, khi hắn vừa xuyên không tới thế giới này, chỉ cần có thời gian sẽ lật xem sử sách, đối với dòng họ Nam Cung này tự nhiên cũng biết ít nhiều.
Thế giới này cùng thế giới kiếp trước đồng tông đồng nguyên, nhưng lại có không ít điểm khác, trong đó sự kiện mấu chốt nhất chính là lúc Đại Chu từ thịnh chuyển suy.
Lúc ấy Nhung Địch ở bên ngoài nổi loạn, giết chết Chu U Vương cướp bóc ở Hạo Kinh, chư hầu lập Bình Vương rồi dời đô về phía Đông, tức từ Hạo Kinh chuyển đến Lạc Ấp. Nhưng Chu vương thất là Quắc Công Hàn lại lập thêm một Chu Huề Vương ở Hạo Kinh.
Thế cục hai vương tranh chấp, vốn là Chu Huề Vương nhất mạch bị diệt, Đông Chu hoàn toàn nắm giữ thế cục.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, bên cạnh Chu Huề Vương lại xuất hiện một mãnh nhân siêu cấp: Nam Cung Lăng.
Nam Cung Lăng này là hậu duệ của danh thần khai quốc Đại Chu Nam Cung Thác-người đầu tiên trong lịch sử tu thành Binh Thánh, một mình đối mặt với kẻ địch, vãi hạt đậu thành binh (sỹ), đẩy lui trăm vạn binh hùng tướng mạnh.
Một bước ngoặt lớn như vậy, dẫn đến sự tình phía sau xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Từ đó về sau, tuy rằng binh lực và sức ảnh hưởng của Đại Chu vẫn chậm rãi suy yếu, nhưng các nước chư hầu cũng không dám khinh thường.
Chư hầu bên dưới đánh nhau chết đi sống lại, nhưng trên danh nghĩa đều phải phục tùng Chu vương thất, giống như mẫu quốc của Khương Thái Uyên, Điền thị rõ ràng đã khống chế được Khương hoàng thất nhiều năm, cũng căn bản không dám nhắc tới chuyện soán vị.
Dư uy của Nam Cung Thác là một mặt, mặt khác chính là Nam Cung Thác nhất mạch đơn truyền, mỗi một đời bảo đảm đều là Cảnh giới Ngộ Thần, thần thông gia truyền vãi đậu thành binh có thể coi là áo giáp yêm hộ của Chu vương triều.
Chiếc áo giáp chính là Nam Cung Thác.
Doanh Vô Kỵ cũng là có chút kỳ quái: ” Nhất mạch Nam Cung không phải chưa từng có ở Hạo Kinh sao?”
Khương Thái Uyên hạ giọng nói: “Bởi vì Chu thiên tử mơ một giấc mộng!’
“Giấc mộng gì?”
“Ông ta mơ thấy bị một kiếm khách giết chết!”
“Gặp ác mộng là chuyện bình thường, chuyện này…”
“Ngươi đoán xem là kiếm gì?”
“Kiếm gì?”
Thương Vương kiếm!
Cái này…...
Doanh Vô Kỵ cũng có chút chần chờ, cuộc chiến Thương Chu năm đó đánh đến đất trời u ám, sử sách lại không ghi lại trọn vẹn, bên trong có vô số khu vực màu xám.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo