Người dịch: PrimeK Tohabong

Doanh Vô Kỵ thở phào nhẹ nhõm, chợt nhìn về phía bóng đen, bóng đen này tựa như cũng không có chỗ nào bất bình thường, ngoại trừ một điểm đen không còn thứ gì khác, nhưng… điểm đen này đang động.

Nó lắc lư và từ từ lớn lên, từ một đốm đen trở thành một điểm đen.

Vết đen càng lúc càng lớn, dần dần có hình dạng, khi nó lớn lên cỡ nửa bàn tay, mới rốt cục có thể thấy rõ nguyên trạng.

Lại là hai tiểu nhân khiêng kiệu, quá trình chúng nó từ nhỏ biến thành lớn, giống như là gần lớn xa nhỏ, chẳng qua là bọn họ từ chỗ sâu trong bóng tối đi ra mà thôi.

Chỉ chốc lát sau, cỗ kiệu biến thành cỡ bình thường, mà hai tiểu nhân khiêng kiệu cũng dừng lại.

Khương Thái Uyên tiến lên, chắp tay thở dài với hai tiểu nhân, lúc này mới đưa tay qua.

Thân thể của hắn rõ ràng chắn ánh sáng, lại ở trên vách tường nhìn không thấy chút bóng dáng nào, mà vách tường vốn thật sự lại giống như không có gì, mặc cho hắn đưa tay vào trong kiệu.

“Ra đây đi, các ngươi!”

Một người cả người bị trói bằng dây thừng bị hắn kéo ra, thần sắc vô cùng hoảng sợ, nhưng trong miệng nhét tất thối, một âm tiết cũng không phát ra được.

Doanh Vô Kỵ kinh hãi: “Đây là pháp thuật gì?”

Khương Thái Uyên cười hề hề: “Hành tẩu hồng trần, ai trên người còn không có bảo bối, đây là hoạt nhân bội mà sư phụ cho ta, chính là pháp khí còn sót lại duy nhất trên thế gian có thể thu nạp vật sống, thời gian ngừng lại bên trong, dùng rất tốt. Người này chính là tạp chủng truyền thừa Hồ khúc cho con gái riêng của Thừa tướng, nay giao lại cho ngươi!”

Doanh Vô Kỵ nhìn thoáng qua người vẻ mặt hoảng sợ kia, nghi hoặc nói: “Huynh không có thẩm vấn hắn?”

Khương Thái Uyên buông tay: “Có! Nhưng tên này quá chứng đầu không khai gì, chỉ có thể mang về cho ngươi thẩm vấn!”

Doanh Vô Kỵ có chút đau mề: “Đệ cũng không biết thẩm vấn người đâu!”

“Không sao!”

Khương Thái Uyên trực tiếp từ trong ngực móc ra một quyển sách, tùy tiện lật qua lật lại một chút, bên trong ào ào tất cả đều là phù giấy, hắn tìm ra mấy tấm: “Đây là toái hồn phù, có thể làm cho linh đài người ta vỡ tan, vỡ cái nào là bộ phận trí nhớ của cái đó, khuyết điểm là chết quá nhanh, có thể còn chưa nói đến trọng điểm thì người đã chết.”

Tấm này là bạo liệt phù Oản Đậu (đậu Hà Lan), có thể thời thời khắc khắc làm cho người ta hưởng thụ đau đớn khi Oản Đậu bạo liệt.

Tấm này là Mũ xanh phù (Mũ xanh: bị cắm sừng), chỉ cần dán ở trên ót, mỗi thời mỗi khắc đều sẽ cảm giác vợ mình bị…”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa!”

Doanh Vô Kỵ nghe được đổ mồ hôi, người bị trói kia càng là phát ra từng đợt sợ hãi kêu thảm.

Nhìn con hàng này bị dọa kìa!

Hắn nhìn về phía Khương Thái Uyên: “Huynh đã có loại phù này, tại sao không tự mình thẩm vấn?”

“Vật liệu quá đắt, không nỡ!”

Khương Thái Uyên một tay vung vẩy phù, một tay ngón trỏ ngón cái xoa xoa vào nhau, cười hề hề: “Hai ngàn lượng bạc một tờ, khẩn trương!”

Doanh Vô Kỵ: “???”

Thì ra là không nỡ tiêu tiền!

Hai ngàn lượng bạc một tấm phù, ăn cướp hả?

Tuy rằng Thư cục Thượng Mặc nhận được một đơn đặt hàng lớn, thu không ít tiền ứng trước, nhưng hai ngàn lượng bạc một tấm phù vẫn có chút quá xa xỉ.

Doanh Vô Kỵ đầu có chút ong ong, bất quá hắn vẫn tương đối quan tâm một vấn đề khác: “Những thứ này có chút ngạc nhiên cổ quái, huynh lấy từ đâu?”

Toái Hồn Phù còn dễ hiểu.

Bùa đau mề và bùa cắm sừng là cái quỷ gì?

Khương Thái Uyên chỉ vào chính mình: “Đạo gia lão ca của ngươi có phù nhưng cũng không cần bán, ngươi thích cái nào thì mua, những bảo bối này của ta không bán cho người thường”

Doanh Vô Kỵ cúi đầu nhìn thoáng qua hung thủ, chỉ thấy trong ánh mắt hắn tràn đầy hoảng sợ, hiển nhiên là đối với những phù này rất sợ hãi.

Hình như cũng không phải loại cứng đầu gì.

Hắn suy tư một lát, lắc đầu: “Những thứ này cũng không phải rất cần, Khương lão ca còn có bùa gì khác không?”

Khương Thái Uyên cũng không hàm hồ, trực tiếp đem sách ném tới: “Ngươi xem đi, trên đó đều có yết giá!”

Doanh Vô Kỵ cười gật gật đầu, liền lật xem, càng nhìn mí mắt càng giật giật.

Nếu như những phù lục này thật sự là Khương Thái Uyên tự tay vẽ ra, vậy chỉ có thể nói người này là một thiên tài phù lục, con mẹ nó cái gì cũng có, phù thể nghiệm cảm giác đau bụng kinh, thể nghiệm cảm giác sinh nở, những thứ đồ chơi này phải giấu kỹ, nếu bị vợ nhìn thấy thì đúng là đả kích mang tính hủy diệt.

Đương nhiên, trừ 90% loại phù không đứng đắn, vẫn có một số hữu dụng.

Doanh Vô Kỵ trực tiếp lựa chọn ba tấm phù: “Tổng cộng 2.500 lượng, đợi lát nữa đệ tính tiền cho huynh!”

Hả?

Khương Thái Uyên lại gần nhìn thoáng qua, phát hiện là một tấm cách âm phù cùng hai tấm bùa hộ mệnh, cái trước có thể ngăn cách hết thảy âm thanh, tổng cộng có thể duy trì liên tục bốn mươi chín ngày, bởi vì tương đối phọt phẹt, cho nên chỉ cần 500 lượng. Hai tấm còn lại là dùng để hộ thân, xé nát sẽ có hào quang hộ thân, duy trì liên tục nửa canh giờ, trong vòng nửa canh giờ, bất kỳ người nào tu vi thấp hơn họa phù đều không tới gần được.

Hắn nhíu mày: “Ngươi định dùng chúng để thẩm vấn người?”

Doanh Vô Kỵ cười cười: “Đủ rồi. Đa tạ Khương lão ca khang khái tương trợ, về sau có việc thông báo huynh đệ một tiếng, có thể giúp được nhất định sẽ giúp!”

“Có những lời này của ngươi là đủ rồi!”

Khương Thái Uyên cười he he, đem nến, hoạt nhân bội cùng sách lục phù thu lại, trực tiếp đứng lên: “Vậy ta sẽ không quấy rầy ngươi, người này ngươi chậm rãi thẩm, hẹn gặp lại!”

Nói xong, liền chắp tay sau lưng rời khỏi Thư cục Thượng Mặc.

Người này ngược lại tiêu sái, chính là tính cách đặc biệt quá cởi mở, không giống người có thể bị bạo kích, đằng sau máng cảm xúc của hắn có một đống quả cầu kỹ năng có màu sắc rực rỡ mà không cách nào thịt được, hai kỹ năng Địa cấp, thèm muốn chết!

Còn có hoạt nhân bội kia, thời gian bên trong bất động. Nếu như có người bị thương rất nặng, hoàn toàn có thể đem cất vào đó, sau đó chờ đợi cứu trị. Những công năng này…... Quá con mẹ nó mạnh!

0.56734 sec| 2414.68 kb