Người dịch: PrimeK Tohabong

Trước khi Doanh Vô Khuyết xuất hiện, Càn Quốc rất thống nhất, không có dấu vết tranh giành bè phái.

Bởi vì Doanh Việt là con trai độc nhất, chỉ cần có thể đón Càn quốc về thì tất nhiên có thể đăng cơ, tất cả mọi người chỉ cần trung thành với quân vương là được, cũng không cần nịnh bợ tân quân tương lai.

Nhưng sau khi Doanh Vô Khuyết xuất hiện, nhất định sẽ chia phe, nhưng trên thực tế bọn họ chọn phe rất nhanh, ngoại trừ những người có lợi ích ràng buộc với mẫu tộc Doanh Vô Kỵ, tất cả người khác đều đứng về phe Doanh Vô Khuyết, nhưng vấn đề là… sức ảnh hưởng của mẫu tộc Doanh Vô Kỵ lại không nhỏ như vậy.

Sự rạn nứt của đất nước xuất hiện ngay lập tức.

Mà kẻ đầu têu Doanh Vô Khuyết, giống như là bỗng nhiên xuất hiện, dựa theo cách nói của mẫu phi hắn, bà ta mang thai hài tử của Doanh Việt khi Doanh Việt còn làm con tin ở Lê quốc, sau khi phát hiện mang thai liền mang theo tất cả tài sản ẩn cư núi rừng, Doanh Vô Khuyết từ nhỏ đến lớn đều theo cao nhân thế ngoại tu luyện, chưa từng tiếp xúc qua thế tục.

Nhưng bây giờ xem ra, thế lực của hai mẹ con bọn họ ở Càn quốc không chỉ như cá gặp nước, thậm chí còn dựa vào Vi Nga phái để thò bàn tay vào Lê quốc bên này.

Ngươi con mẹ nó gọi cái này là “Trà xanh”?

Ít nhất có thể xác định, mẹ con nhà này tâm cơ sâu, tuyệt đối không phải là nông dân ẩn cư nhiều năm, hơn nữa phía sau nhất định có thế lực đen tối chống lưng.

Bất quá… chuyện mình có thể nghĩ ra thì không có lý gì mà Càn vương Doanh Việt không nghĩ ra.

Ông ta biết rõ, nhưng vẫn mặc kệ Doanh Vô Khuyết như thế.

Đây rốt cục là bởi vì huyết mạch viễn cổ quá mạnh mẽ, đủ để cho ông ta bỏ qua những khuyết điểm này.

Hay là bản thân ông ta đã đạt được thỏa thuận nào đó với thế lực sau lưng Doanh Vô Khuyết?

Vu Sương Tự khó xử: “Cái này liên quan đến quốc chính, ta không am hiểu những thứ này cũng không quá muốn nhúng tay, chỉ có thể tận lực giúp anh bắt hung thủ!”

Doanh Vô Kỵ mỉm cười: “Vu cô nương chịu ra tay tương trợ, Doanh mỗ đã rất cảm kích”.

“Đúng rồi!”

Vu Sương Tự đứng lên: “Đại sư huynh ta viết thư, nói rõ sẽ đến Giáng Thành, hắn nhờ ta mang thư cho anh, hẹn anh trưa mai gặp tại Túy Tiên lâu!”

Doanh Vô Kỵ sáng mắt lên: “Được! Ngày mai ta nhất định đến chỗ hẹn”.

Sau khi tạm biệt Vu Sương Tự, Doanh Vô Kỵ liền đánh xe về Thư cục Thượng Mặc.

Đối với đại sư huynh này, nói thật…... hắn tương đối chờ mong.

Một mặt người này bắt được nhạc sư Hồ Khúc kia, rất có thể đã mò được một tia dấu vết.

Mặt khác, người này ở mức độ nào đó hẳn là có thể đại biểu cho ý chí của Dương Chu học phái, hắn vẫn luôn rất tò mò Vu Sương Tự vì sao phải giúp mình, ở trong Dương Chu học phái mình là nhân vật như thế nào.

Những vấn đề này, hẳn là ngày mai sẽ rõ ràng.

Lúc trở lại Thư cục Thượng Mặc đã là giờ tý, công nhân in ấn Mặc gia đã sớm nghỉ, phòng Hoa Triều cũng im ắng, tiểu nha đầu Bạch Chỉ còn đang bế quan.

Doanh Vô Kỵ tìm người nói chuyện cũng chẳng có ai, đành phải tắm rửa đi ngủ.

Một giấc này, trực tiếp ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.

Sau khi tỉnh lại, theo thường lệ thị sát Thư cục một chút, chuyện làm ăn càng ngày càng tốt, tiểu nhị mượn từ ngành giấy cũng hòm hòm trở về, dù sao hiện tại ngành giấy miễn cưỡng thu chi cân bằng, toàn bộ dựa vào những tiểu nhị được mang đi cho mượn này kiếm tiền.

Kỳ quái chính là, trong cửa hàng tự nhiên không có bóng dáng Hoa Triều.

Doanh Vô Kỵ dứt khoát trực tiếp đến phòng Hoa Triều tìm: “Hoa Triều tỷ! hôm nay tỷ sao lại lười biếng thế, sổ sách cũng không làm!”

“Không, không có gì!”

Hoa Triều lau nước mắt trên mặt, vội vàng khép tờ giấy trước mặt lại.

Mới sáng sớm mà sao đã khóc đỏ cả mắt lên thế?

Doanh Vô Kỵ trong lòng thắt lại, nhanh chóng đi qua, phát hiện mắt Hoa Triều vẫn còn đỏ, tuy rằng đã lau nước mắt, nhưng cũng sớm loang ra khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt dịu dàng càng động lòng người.

“Có chuyện gì thế?”

“Không có gì…...”

“Bỏ tay ra cho đệ xem!”

Doanh Vô Kỵ chỉ chỉ cái bàn, giờ phút này tay của nàng đang gắt gao đè mấy quyển sách đang nửa mở ra.

Hoa Triều lắc đầu, nhưng dưới ánh mắt của hắn, do dự một chút vẫn nhấc tay ra.

Doanh Vô Kỵ cầm quyển sách lên, chỉ thấy một phong thiệp cưới lẳng lặng nằm ở phía trên, mà trên quyển sách thì vẽ một nữ nhân, nữ nhân tuy rằng mặc một thân vải thô áo gai, dung mạo cũng hết sức kiều diễm động lòng người, nụ cười trên mặt thanh tịnh ôn hòa, tướng mạo có chút tương tự với Hoa Triều.

Cái này…...

Hắn đại khái đã biết là tình huống gì, mở thiệp cưới ra nhìn một chút, phát hiện quả nhiên như thế.

Thiệp cưới này là La Yển tự tay viết, nói 25 tháng này, cũng chính là sau khi Bách gia thịnh hội kết thúc, sẽ tổ chức đại hôn ở tướng phủ, cưới Hoa Uyển Thu làm chính thê, đặc biệt mời Hoa Triều tham dự.

Điên rồi! Lão lưu manh này sao lại không biết xấu hổ như vậy?

Doanh Vô Kỵ chán ghét muốn ói, cảm giác lão già này giống như bị đầu đất, ngươi phụ lòng mẹ con người ta còn chưa tính, muốn lấy lại tình cảm cha con thì ngươi nghiêm túc sám hối không phải là được rồi sao, kết quả ngươi tìm một tiểu cô nương trẻ tuổi, cố ấn đầu nữ nhi để cho nàng thừa nhận đây là mẫu thân chuyển thế?

Lúc trước tuy rằng bị La Yển gây chuyện, nhưng Doanh Vô Kỵ đối với lão ta cũng không có quá nhiều ác cảm, dù sao lập trường bất đồng, hơn nữa Thừa tướng này đích xác làm ra không ít quốc sách lợi dân, ít nhất phương diện làm quan là đủ tư cách.

Nhưng hiện tại mới phát hiện tư đức của người này thật sự có chút một lời khó nói hết.

Đây đúng là tên đàn ông chuyên làm cho người ta mất hứng

0.48924 sec| 2406.5 kb