Người dịch: PrimeK Tohabong

Chờ hắn khóc mệt mỏi, Doanh Vô Kỵ mới vỗ vỗ bả vai hắn: “Đệ cũng chưa nát, cũng chỉ là bình thường mà thôi! ai quy định người trẻ tuổi không đến 20 tuổi nhất định phải có thiên phú dị bẩm? ai quy định một công tử nước yếu nhất định phải cứu vãn cơn sóng dữ? Con gái nhà khác chướng mắt đệ cố nhiên không phải lỗi của các nàng, nhưng đây là lỗi của đệ sao?”

Ngô Đan ngẩn ra một chút: “Ô Kê ca, cách mà huynh an ủi rất khác biệt. Đệ còn tưởng rằng huynh sẽ nói đệ chưa phải là đồ bỏ đi, chỉ là chưa khai thác hết tiềm lực của mình, các nàng chướng mắt đệ là các nàng mắt mù…”

Doanh Vô Kỵ nhếch miệng: “Ta con mẹ nó không thể vì an ủi đệ mà ngay cả nhân phẩm của mình cũng không cần !”

Ngô Đan: “......’

Tuy rằng an ủi kiểu này có chút quỷ dị, nhưng thần kỳ là chính hắn tự nhiên nghe lọt tai.

Hắn xoa xoa ngực, thở dài nói: “Hôm nay nhờ có huynh, ngày mai đệ mời huynh uống rượu!

Này!

Doanh Vô Kỵ còn muốn ngăn cản cùng hắn tán gẫu vài câu, nhưng Ngô Đan đã nhảy xuống xe ngựa, hắn chỉ có thể lắc đầu, hi vọng huynh đệ mình thật có thể suy nghĩ cẩn thận.

Dù sao thiên phú tu luyện, cái đồ chơi này, ngoại trừ thiên tài địa bảo cùng những thứ hỗ trợ nghịch thiên ra, không có bất kỳ vật gì có thể thay đổi, bằng không chính mình làm con trai độc nhất của Càn Vương nhiều năm như vậy, cũng không cần trải qua áp lực như vậy.

Hy vọng Ngô Đan cũng có thể tự bằng lòng với bản thân giống như kiếp trước của mình vậy.

Doanh Vô Kỵ lắc đầu, mặc cho xe ngựa đi về phía Thư cục Thượng Mặc.

Nhưng chưa từng nghĩ, xe ngựa vừa đi không lâu liền dừng lại.

Chuyện gì xảy ra?

Doanh Vô Kỵ thò đầu ra thùng xe, lại phát hiện phu xe đã ngất.

Mà chung quanh xe ngựa, đã vây đầy hơn 10 người áo đen, hai người cầm đầu tuy rằng che mặt, nhưng thân hình lại tương đối quen thuộc.

Tuân Chí Doãn?

Công Tôn Lệ?

Biến cố thình lình xảy ra, làm cho Doanh Vô Kỵ tim đập thình thịch.

Hắn nhìn bốn phía một cái, phát hiện xe ngựa vừa vặn dừng ở một mảnh đất hoang nội thành, nơi này vốn cũng rất náo nhiệt, nhưng bởi vì giếng nước ô nhiễm, dẫn đến phương viên trong vòng hai dặm đều dọn đi, là nơi hoang vu hiếm có tại Giáng Thành, là nơi rất thích hợp để giải quyết ân oán giang hồ.

Những người này e là có chuẩn bị mà đến, chẳng lẽ là thấy Doanh Việt không có áp dụng biện pháp cứng rắn với mình, lo lắng mình dựa vào việc làm ăn lật ngược tình thế, cố ý tới đây giải quyết chướng ngại cho Doanh Vô Khuyết?

Có chút không ổn, bị nhiều người vây như vậy, e là gặp nguy hiểm!

Không đúng!

Doanh Vô Kỵ cảm giác giống như có điểm nào đó tương đối kỳ quái, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết là chỗ nào không đúng.

Bất quá rất nhanh, hắn liền phát hiện ra vấn đề.

Trên đầu những người này tự nhiên không có cảm xúc!

Ảo cảnh!

Thế giới này làm sao có thể có người không có cảm xúc chứ? Mình nhìn thấy đứa bé nhà Lý tướng quân ngay sát vách, mới năm tuổi trên đầu đã có cảm xúc!

Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Doanh Vô Kỵ liền toát ra rất nhiều vấn đề, mình trúng ảo cảnh lúc nào, người bố trí ảo cảnh là ai, mình phải phá vỡ ảo cảnh như thế nào?

Ảo cảnh tất là pháp thuật, nhưng bị chính thống coi là kỳ kỹ dâm xảo, trong 10 môn gia chỉ có đạo gia, âm dương gia cùng tiểu thuyết gia có ảo thuật trong hệ thống pháp thuật. Ngoài ra, các học phái nhỏ như họa sĩ, nhạc sư cũng sẽ có.

Về phần thời gian trúng ảo cảnh, cùng người bố trí ảo cảnh…...

Chính mình bình thường cũng không chạy lung tung, liền hôm nay đi một chuyến đến Biệt viện Lý gia, cái này con mẹ nó rõ ràng có chút quá đáng, khiến cho hắn đều có chút không thể tin được.

Vẫn là ngẫm lại làm sao phá vỡ ảo cảnh đi, thứ này Doanh Vô Kỵ chưa từng tiếp xúc qua, thật có chút khó giải quyết.

Nhưng hắn lại nghĩ lại, tại sao ta phải phá vỡ ảo cảnh?

Hắn mặc dù chưa từng gặp qua cao thủ âm thầm bảo vệ mình, nhưng hắn 100% xác định có cao thủ này tồn tại, nhất là sau khi có đề tài khoa cử.

Nếu chính mình gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, cao thủ này nhất định sẽ xuất thủ, đã như vậy chính mình không ngại nhìn xem người đứng phía sau bức màn này rốt cục muốn làm gì.

Doanh Vô Kỵ hạ quyết tâm, cảm giác kinh hoảng trong lòng nhất thời tiêu tán rất nhiều, liền trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, hướng đám người áo đen tức giận nói: “Các ngươi rốt cục muốn làm gì, một đám loạn thần tặc tử muốn mưu hại công tử nhà mình hay sao?”

Âm thanh của hắn rất lớn, lại có loại mùi vị ngoài mạnh trong yếu.

Công Tôn Lệ tiến lên một bước, âm thanh lạnh như băng: “Phụng mệnh vương, trảm công tử loạn pháp!”

Nếu phụ vương ta muốn phạt ta, đã sớm phạt tại chỗ ở sứ quán, làm sao làm những hoạt động cẩu thả này? Một đám cẩu vật, có phải là Doanh Vô Kỵ phái chúng mày đến không, chúng mày biết sẽ gây ra hậu quả gì không?”

Ai à!

Tuân Chí Doãn giả vờ than một tiếng: “Công tử, sao đến bây giờ ngươi vẫn còn tự an ủi mình? Nếu thật sự chém ngươi tại chỗ, mẫu tộc ngươi bên kia ăn nói như thế nào? Bệ hạ hùng tài đại lược, làm sao có thể cho phép hậu viện bốc lửa? Cũng giống như công tử ngươi đã đến bước đường cùng rồi, thật sự làm cho bệ hạ rất đau đầu!’

“Ta vì Đại Càn kiếm nhiều tiền như vậy, tại sao khiến ông ta phải đau đầu?”

Hắn tức giận đến nước miếng bay loạn, con ngươi cũng đã vằn lên tơ máu, phảng phất đã bị lời nói của hai người này trêu chọc đến tâm tình.

Tuân Chí Doãn nở nụ cười: “Công tử ngươi như thế nào đến bây giờ đều không rõ, đối với Đại Càn mà nói, một công tử biết kiếm tiền cũng không phải là một công tử tốt!”

Vậy cái gì mới là công tử tốt?

“Tất nhiên là khiến cho toàn bộ Đại Càn bền chắc như thép mới là công tử được trầm trồ khen ngợi!”

0.52559 sec| 2406.742 kb